Chương 9: Sư tôn của Như Ý tỷ tỷ

15 4 0
                                    

Nhốt mình trong phòng cả tháng như bị tự kỉ cuối cùng Như Ý cũng phải đi ra. Không phải vì nàng giải xong Phế Hùng Tán mà có 1 chuyện quan trọng hơn, sư tôn của nàng đã xuất quan rồi!!!

Bên kia Chu Hàn cùng Nguyên Khôi đang đi dạo bỗng dưng bị 1 luồng khí đập thẳng vào mặt rang rát, lông đỏ của Nguyên Khôi bay tứ tung còn rụng vài cọng phất bơ trong không khí, luồng khí mạnh mẽ tỏa ra bốn phía làm cây cối lắc lư, chim chóc bay toán loạn.

"Úccc" Xém nữa là gió phất trụi lông của ông rồi!

Khác với vẻ mặt ngu ngốc của Nguyên Khôi, Chu Hàn liền nhận ra luồng khí này không tầm thường. Nhóc nhanh chóng ôm gà chạy về chỗ Như Ý tỷ.

Vừa vào nhà cả nhóc cùng gà đối diện một người nam nhân mặc trường bào xanh nhạt. Nguyên Khôi ngạc nhiên hình hắn ta: người này đẹp quá! Nam nhân này tầm 30 tuổi, thân hình hắn cao lớn đĩnh đạt, khuôn mặt góc cạnh mắt sâu môi mỏng, đây là sống mũi cao thẳng còn hơn giới tính của bạn trong truyền thuyết đây sao? Tóc đen tuyền mềm mại buông tự nhiên, 1 vài cọng vắt lên vai tạo cảm giác lười biếng chán chường. Hắn nhìn Chu Hàn một cách lạnh lẽo làm Nguyên Khôi run cả người.

Chu Hàn căng thẳng nhìn nam nhân:" Ngươi là ai? "

Hắn ta vẫn im lặng nhìn nhóc rồi nhẹ nhàng giơ ngón tay. Ngay lúc đó bỗng có một thân hình xanh nhạt phóng vào la lên" Sư tônnnn! " Rồi ôm chầm lấy nam nhân kia.

Nam nhân lạnh lùng nhìn sang Như Ý, hắn nhìn thiếu nữ vì ôm chặt hắn chỉ lộ ra đỉnh đầu tóc đen bóng mượt:" Ý nhi đừng nháo, mau buông sư tôn ra." Câu nói nghe trách móc nhưng giọng nói lại có chút nhu hòa như đang cưng chiều thì đúng hơn.

"Không buông! Con nhớ sư tôn muốn chết! " Khuôn mặt xinh đẹp của nàng lắm loét bĩu môi.

Dường như nam nhân kia hết cách nên cũng không bảo nàng thả ra mà hỏi:" Hài tử này là ai vậy Ý nhi? "

Lần này Như Ý thả sư tôn mình ra cười hì hì giới thiệu:" Đây là nhóc con mà con đã cứu! Nhóc tên Chu Hàn. "

Biết được nam nhân này là sư tôn của Như Ý tỷ Chu Hàn mới buông bỏ cảnh giác, nhìn sang nam nhân chào hỏi:" Xin chào tiên sinh. "

Nhìn hài tử mặt y phục tối màu lễ phép chào hỏi, nam nhân cũng đáp lại:" Từ khi ta bế quan đến bây giờ Ý nhi có vẻ béo lên không ích, chắc do phần của ngươi đi? " Nói xong hắn nhéo nhéo 2 má nộn nộn của Như Ý đến khi nàng trừng mắt lại.

Chu Hàn gãi gãi đầu chưa kịp mở miệng đã bị nàng giành trước:" Đúng đó sư tôn, Hàn đệ nấu ăn cực kì ngon! " Thấy đôi mắt đồ đệ lóe sáng lấp lánh Lưu Hi liền cong cong môi, đưa tay sờ đầu nàng. Nhờ có nàng mà bầu không khí bỗng trở nên hài hòa vui vẻ hẳn.

Bỗng nhiên tiếng ộp ộp vang lên khắp nhà chính, Như Ý hơi đỏ mặt cười hì hì ôm bụng:" Hình như ta có hơi đói. "

Thấy vậy Chu Hàn nhanh chân ôm gà xuống bếp để lại Lưu Hi và Như Ý. Nhìn nhìn thiếu nữ hắn nhướng nhướng mày, nàng lập tức phóng qua ôm hong sư tôn:" Đồ đệ biết sai rồiii! " Nàng mếu máo nói.

"Ý nhi sai ở chỗ nào? " Lưu Hi dịu giọng.

" Con đáng lẽ nên xin phép người trước khi mang người lạ về, nhưng mà sư tôn, lần này tình thế cấp bách con không nỡ để nhóc con kia chết mà không cứu nên con mới tự ý mang nhóc về. " Sau khi kể hết mọi chuyện cho Lưu Hi nghe, hắn hơi kinh ngạc nhìn nàng:" Hài tử kia trúng Phế Hùng Tán? "

Chắc Chắn Là Do Cách Mở Mắt Không Đúng!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ