Chap 32

181 10 0
                                    

Tuổi thiếu niên ngang tàng dám làm dám chịu.

Và dám yêu em.

Lúc đó anh không sợ gì cả.

Như cơn thịnh nộ của bậc cha mẹ.

Khi Sehun tỉnh lại, cảm thấy như mình đã ngủ hết cả một đời.

Miệng khô, lưỡi khô, còn cảm thấy rất đói.

Mẹ hắn ân cần cho hắn uống nước, ăn cháo rồi uống thuốc để lấy lại sức.

Sehun ăn xong, uống xong thì hỏi về Baekhyun.

Bà Oh thở dài.

"Mẹ đã cho người chăm sóc thằng bé ấy rồi. Con đừng lo. Thiệt là, quan tâm bạn bè hơn cả bố mẹ."

Sehun nắm lấy vạt áo.

Hắn muốn nói thật cho mẹ mình biết.

Có nên nói thật không?

Chuyện này trước sau gì họ cũng sẽ biết.

Chi bằng...

Sehun cắn môi nhìn lên.

"Mẹ."

Bà Oh vuốt đầu con trai út.

"Ừ?"

"Có một chuyện con muốn nói với mẹ."

"Chuyện gì thế?"

Sehun nắm chặt vạt áo lại rồi vò nó dúm dó.

Bà Oh cười.

"Có chuyện gì mà hôm nay Baek - gu của mẹ nghiêm trọng vậy?"

"Baekhyun...là..."

"Hử?"

"Baekhyun.. em ấy là.. người yêu của con!"

Bà Oh trợn trắng mắt.

"Hả?!!!"

"Con yêu Baekhyun mẹ ạ! Baekhyun là người con yêu!"

"Con nói cái gì?!"

Cánh cửa mở ra một cái rầm!

Oh Dong Ha bước vào.

"Mày nói cái gì?"

Sehun giựt bắn.

Hắn sợ hãi người bố này nhưng hắn vẫn phải nói.

"Baekhyun là người con yêu. Nên xin bố mẹ cho phép chúng con bên nhau."

Oh Dong Ha bước đến giường bệnh rồi nắm lấy ngực áo Sehun.

"Mày nói gì hả?!! Ý mày là mày gay sao???"

Bà Oh hốt hoảng can chồng.

"Ông ơi, có gì từ từ nói!"

Sehun nhìn thẳng vào bố mình, gật đầu.

Oh Dong Ha điên tiết đấm một cái vào mặt Sehun.

"Mày!"

"Trời ơi! Xin ông!!!" Bà Oh khóc lên.

Sehun bị trầy khoé miệng. Hắn chùi máu rồi cúi đầu.

"Xin bố tha lỗi cho con bất hiếu. Con thật lòng yêu Baekhyun. Con chỉ yêu em ấy mà thôi."

Ta (Dám Yêu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ