10. Đau đớn bất tận

875 146 1
                                        

Jin giấu mình dưới lớp chăn dày mềm mại, anh cầu nguyện rằng ngày mai không bao giờ tới. Từ khi trở về phòng đến giờ anh đã khóc liên tục và người ngoài cửa kia một bước cũng chưa từng rời đi. Nhưng vì quá bận khóc mà lúc này anh mới nhận ra, ánh sáng le lói hắt qua kẽ hở giữa sàn nhà và cánh cửa gỗ không ngừng chuyển động, anh còn nghe tiếng thở dài não nề của người đó.

Anh giật mình, nhanh chóng trốn biệt sau chăn, cảm nhận từng ngụm dưỡng khí đang rời khỏi người mình. Khi nhận ra nằm ở trong đó rất khó chịu, anh ló đầu ra ngoài - thật sự có một người đang đứng sau cánh cửa.

Chậm rãi xuống giường, anh bước ra mở cửa, trước mắt anh là dung nhan quen thuộc của vị Hoàng tử tóc bạc. Lúc này Jin không muốn nhìn thấy ai nhưng nếu bắt buộc phải gặp thì Taehyung chính là lựa chọn tốt nhất. Cậu đứng đó, vẻ mặt lo lắng.

Người lớn hơn mở miệng, muốn nói gì đó nhưng rồi giây tiếp theo lại hối hận, đóng lại. "Sao cậu không vào trong?" Anh hỏi, bắt đầu như một cuộc trò chuyện đơn giản.

"Em không biết phải nói gì với anh nhưng em lại rất lo cho anh nên em quyết định đứng đây." Cậu đáp, cho anh một nụ cười ngượng ngùng.

"Vậy bây giờ có vào không?" Anh đề nghị và Taehyung lập tức gật đầu rồi theo anh vào trong căn phòng rộng rãi quen thuộc.

Jin ngồi trên giường còn Taehyung đứng một bên. Hai người chưa bao giờ cảm thấy do dự như lúc này. Vòng tròn quanh quẩn đó cứ lặp đi lặp lại, anh hé môi thì cậu đột nhiên lên tiếng và ngược lại, cả hai cứ thế nhường nhau, chẳng ai muốn cắt lời người kia. Và cái vòng này xoay liên tục trong mười phút.

Kết quả là, Jin bắt đầu bực bội vì tất cả những chuyện không hay xảy ra trong đêm nay. Anh giơ một bàn tay lên, ra hiệu dừng lại. "Tôi nói trước." Anh lên tiếng. "Chính xác là ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?" Anh hỏi, dù muốn biết nhưng lại sợ phải nghe câu trả lời.

"Namjoon sẽ đến đón anh như thường lệ. Chúng ta sẽ đi đến nhà giam, không phải giống cái lúc trước. Phụ hoàng, ông ấy sẽ sai người trừng phạt anh, em đoán thế."

"Có đau không?"

Taheyung nhìn anh, trong mắt hiện rõ vẻ xót xa. Chỉ bấy nhiêu thôi là anh đã đủ hiểu, hít một hơi thật sâu, anh nhắm mắt lại. "Làm ơn đừng trả lời." Anh nói, ngả người xuống giường. "Jungkook đâu rồi?" Anh chuyển chủ đề.

"Em không biết. Em ấy đang nổi cơn thịnh nộ. Tốt nhất là đừng để ai gặp em ấy lúc này."

"Taehyung?"

"Vâng?"

"Một ngày nào đó cậu sẽ giam cầm tôi sao?"

"Anh đang hỏi em rằng nếu một ngày nào đó em sẽ nhốt anh trong một căn phòng, xiềng xích và giữ mạng anh lại chỉ vì máu." Taehyung vừa nói vừa nằm xuống cạnh người trên giường, đối mặt với anh. "Anh biết không, phụ hoàng cũng có một con người như thế." Mắt Jin mở to trước thông tin vừa nhận được. "Nhưng mẫu hậu thì không. Hoseok đã ở đây rất lâu nhưng mẹ em không hề nhốt anh ấy lại. Chuyện đó phụ thuộc vào ý muốn của chúng ta và em giống mẹ hơn là giống bố."

Nanh Trắng ✔️Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ