- Nè, dậy, dậy mau lên! - Victor đang cố gắng đánh thức con người đang ngái ngủ trước mặt. Lay hắn nãy giờ mà vẫn không vậy, đúng là làm người khác tức chết, sắp trễ giờ đi học mất rồi. Với lại, cậu cũng có chuyện khẩn cấp muốn hỏi. - Haizzz. - Lấy hơi. - ANDREW!Tên trước mặt vẫn không chút động tĩnh, sức chịu đựng của cậu đã đến giới hạn rồi.
Còn Andrew, anh đã dậy lâu rồi, vốn dĩ là định trêu cậu một chút thôi.
- Nếu như...cậu còn tiếp tục ngủ, cậu sẽ phải ăn đòn đó biết chưa hả? - Andrew vẫn nằm đó, tâm trạng của cậu hiện giờ...bùng nổ thật rồi. - Haizzz, là cậu ép tôi đó!
Nói xong, cậu trèo lên giường, nắm lấy cổ áo của hắn kéo lên.
- Vậy mà mắt vẫn nhắm, được. Xem ra cậu không biết tự lượng sức rồi. - Cậu giơ tay lên, gồng sức lại hướng về phía mặt của Andrew.
- ... - Andrew đã mở mắt ra, cũng là lúc nắm đấm của Victor đừng ngay trước mặt anh.
Cậu bỏ tay xuống, buông cánh tay đang nắm lấy cổ áo cậu. Victor quan sát biểu cảm của anh, Andrew vẫn tỉnh bơ, khuông chút cảm xúc. Cậu khoanh tay lại, ngước mặt nhìn anh.
- Nói! Sao cậu nuôi thỏ trong nhà mà không nói với tôi?
- ... - Anh nhìn vào mắt cậu, khẽ thở dài. - Tôi quên!
- Hả? Cậu quên. Cậu có biết là mới sáng sớm tôi vừa thức dậy, đập vào mắt của tôi là con thỏ của cậu không? Nó nằm trên người tôi, còn gặm mấy lỗ trên áo của tôi nữa. Mà đó là bộ đồ ngủ mà tôi rất thích đó. - Victor chau mày nhìn anh, kể hết những uất ức phải chịu khi vừa mới thức dậy, môi chu chu ra, má hơi phồng lên.
* Phì *
Andrew nghe đến đây thì phì cười, bị con thỏ gặm áo, thật sự chẳng biết cậu ta ăn ở như thế nào mà ngay cả thỏ cũng ghét.
- Cậu cười cái gì? Tôi chưa bắt cậu đền áo là may cho cậu rồi đó! - Victor vô cùng tức giận, đá vào chân tên trước mặt, cậu bị vậy mà hắn vẫn cười được đúng là không có lương tâm mà.
- Au, nhẹ thôi, tôi cũng biết đau mà! - Andrew ôm lấy chân, gương mặt ủy khất nhìn Victor.
- Cậu cũng biết đau sao? Biết đau mà còn dám cười tôi. - Cậu nghênh mặt, hất cằm.
- Được rồi, được rồi! Lần sau không cười, lần sau không cười nữa. - Miệng nói vậy nhưng mặt anh vẫn toe toét cười.
- Ha, cậu vẫn còn dám cười sao? - Cậu trừng mắt, lại lấy chân sút vào chân còn lại của hắn.
- Au, nè, đau thật đó! - Andrew ôm lấy cả hai chân, chau mày lại ngước nhìn cậu. - Haha, hahaha.
- Còn dám cười, ông đây phải dạy lại cậu mới được. - Cậu vén tay áo lên, giơ tay lên định tấn công Andrew thì bị anh chặn lại.
- Rồi, tôi không cười, không cười nữa. - Mặt anh trở lại nghiêm túc như bình thường, nhưng chỉ vừa mới vài giây, khóe miệng lại cong lên.
- Cậu...
Sáng sớm trong ngôi nhà nọ, có tiếng chửi bới, có tiếng cười, cứ như vậy kéo dài khoảng mười mấy phút mới kết thúc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Andrew x Victor] Rùa và Thỏ( Drop )
ActionAndrew là một người lạnh lùng có kỹ năng về võ thuật rất cao, được đưa đi hết trường này đến trường khác bên Mĩ đều bị đuổi. Cuối cùng chuyển sang Trung Quốc sông cùng với con của người bạn thân của mẹ Andrew. Cuộc sống dần dần thay đổi.