Chương 6 : Tình yêu trong tôi là gì nhỉ ?

8 2 1
                                    

Tình yêu trong tôi là gì nhỉ ?

Có đoạn thời gian tôi tưởng chừng mình đã mắc chứng bệnh "vô cảm"- cái chết từ tâm hồn; dường như nhận thức được từ sớm mặt trái của thế giới này khiến bản thân tôi "chai lì" với mọi thứ. Thờ ơ với tất cả, sẵn sàng mỉm cười giúp đỡ mọi người vì ai cũng như nhau cả mà thôi !

Nhưng không...tôi đã có chút "phản ứng" ít nhất là với nỗi đau thương cùng những năm tháng hào hùng của dân tộc ta qua những trang sử. Và ít nhất tôi còn biết đau khi những người mà tôi xem trọng phải chịu tổn thương.

Ngày đó tôi đã nhìn lại, tình yêu trong tôi là gì nhỉ ?

Tôi yêu cái gia đình, điểm dừng chân cuối cùng sau những chặng đường dài mệt mỏi; tôi yêu cái làng quê tôi sinh sống dù nó cũng đang đổi thay từng ngày và tôi yêu đất nước này. Vì khi lớn lên tôi đã nhận thức được, tôi muốn thế hệ mai sau sẽ tự hào khi nhắc đến cái tên của tổ quốc thân yêu đã nuôi lớn họ.

Cũng không biết từ bao giờ tình yêu của tôi đã dành cho một con người tôi từng xem là xa lạ, mà lẽ là thương. Không biết từ bao giờ trong cuộc sống của tôi đã tràn ngập dáng hình của người ấy, từ tuổi bé thơ cho đến những năm tháng thanh xuân tươi đẹp. Mọi dấu ấn quan trọng nhất của cuộc đời tôi đều có người ấy hiện diện, từ tình bạn cột cèo "mong manh dễ tan" như khói bếp buổi chiều muộn đến sự dựa dẫm vô điều kiện và cuối cùng là người mà tôi đã đặt trên đầu quả tim.

Chắc là niềm tin từ ngày còn tuổi nhỏ, Hóa Thanh khắc sâu trong tâm trí tôi cái hình tượng "dùng được khi có việc cần" khác hẳn với cái bộ dạng bất cần đời của mấy ông anh trong nhà. Thậm chí đến lúc cấp ba tôi vẫn mang niềm tin là "việc gì khó cứ tìm Hóa Thanh", một sự tin tưởng đến mức mù quáng và vô điều kiện.

*****

Ngày nhỏ tôi chẳng mang dáng "thục nữ" chút nào cả, ngoài việc theo học vẽ tranh ngoài giờ ở lớp học mà "mẹ hiền" đăng ký thì tháng ngày của tôi chính là nhập bọn với anh trai "xông pha giang hồ". Mà thật ra chính là tôi thích đi theo Hóa Thanh hơn, dù sao cái con người này vẫn là đáng tin nhất cái đội hình.

Tình trạng chung của bao thế hệ chính là "trái cây trộm nhà hàng xóm vẫn là ngon nhất" và cái thời chúng tôi cũng chẳng khác là bao. Mỗi hộ gia đình luôn trồng một cây ăn quả, chỉ để hái ăn chứ không bán và đây luôn là "đối tượng săn lùng" của bọn trẻ trong xóm. Ngày nhỏ chúng tôi gặp phải chuyện không đỡ được vì vụ này, chính là đứa trẻ "chủ nhà" dẫn đầu đám trẻ đi ăn trộm trái cây nhà mình.

Chuyện này cũng khó trách được, trẻ em trong xóm đều quen mặt nhau cả nên những "phi vụ" thế này cũng đâu thể "đánh lẻ" được nên tình trạng khó đỡ này cũng không phải ngày một ngày hai. Và câu chuyện "chó đuổi" luôn là cái kết sau cùng cho những phi vụ như thế này.

Đây chỉ là một trong những "khúc nhạc dạo" trong cả bầu trời tuổi thơ thôi, tôi và bọn Hóa Thanh còn những kỷ niệm còn mang tính "dấu ấn" hơn nhiều nữa là đằng khác. Quê ngoại chúng tôi nằm ở vùng thấp hơn mặt đường lớn nên mùa mưa là sẽ có tình trạng "lội nước qua sông". 

Nhà ngoại tôi có một chiếc thuyền giải quyết được tình trạng này, có lần tôi cùng anh hai và Hóa Thanh về ngoại chơi do trời mưa lớn nên tạm nghỉ vài ngày. Bố mẹ đã quyết định "đóng gói" chúng tôi vận chuyển về ngoại và Hóa Thanh theo cùng, dù sao nếu ở nhà thì cũng không có ai chơi cùng cả.

Truyện Cô gái đi tìm ngày hôm quaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ