Chương 5. Biến cố.

244 25 2
                                    


Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch sau khi tách nhóm thì liền đi kiểm tra xung quanh ngôi nhà. Nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà lọt thỏm trong khuôn viên rộng lớn. Nhìn chung nơi này vô cùng trống trải, tuy vẫn có vài cây gỗ nhưng những cây này thuộc hàng cổ thụ, tán lá rậm rịt như muốn che hết cả bầu trời. Căn nhà nằm ở giữa khuôn viên. Gần kế đó là gian nhà phụ mà bọn họ đang ở. Chếch phía bên trái cách khá xa ngôi nhà là chiếc xích đu và vài bộ bàn ghế bằng gỗ. Những khúc gỗ mà họ đem về đang được chồng thành một đống ở gần chỗ xích đu. Sục sạo một hồi mà chả tìm được gì nên Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc rảo bước dọc mé vườn. Khi đi đến phía sau nhà chính Lâm Thu Thạch chợt dừng lại kéo tay Nguyễn Nam Chúc.

Nhìn theo hướng Lâm Thu Thạch chỉ thì Nguyễn Nam Chúc thấy một cái chuồng, nói đúng hơn là một cái chuồng gà cỡ nhỏ được đặt sát vách tường. Cả hai cùng tiến lại để quan sát kĩ hơn. Bên trong không có con gà nào cả mà chỉ có một đám tro. Góc chuồng có đặt một cái xẻng cỡ nhỏ dùng để xúc đất. Nguyễn Nam Chúc hơi cúi xuống cầm lấy cái xẻng, tiện tay xới đám tro lên.

Theo từng cử động của hắn, lớp tro dần vơi đi để lộ ra một đống xương trắng hếu, lớp này chồng lên lớp kia. Hắn đặt cái xẻng về chỗ cũ, nhặt một khúc xương lên rồi quay qua Lâm Thu Thạch.

"Đây là xương gà." Hắn chăm chú nhìn khúc xương trên tay rồi nhìn vào đám xương dưới đất: "Toàn là xương cánh"

Lâm Thu Thạch chỉ biết trong truyện, Hansel đưa cho mụ phù thủy sờ xương gà chứ không nói rõ là xương gì nên cậu cũng không rõ lắm về phát hiện này. Nguyễn Nam Chúc chợt cúi xuống lần nữa, nhặt lên một mảnh giấy. Hắn đưa mắt trao đổi với Lâm Thu Thạch rồi mở mảnh giấy ra. Trên đó viết:
"Tiểu tước, lạc kê, hắc mộc ô. Kê nhân gõ truyền, thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa."

Nguyễn Nam Chúc gấp tờ giấy lại, nói rằng cũng gần giữa trưa rồi, mau quay lại tìm Âu Dương Lam Tư đi rồi sau đó cùng nhau bàn bạc. Lâm Thu Thạch gật đầu đồng ý.

Khi quay lại chỗ hẹn, cả hai chờ mãi mà không thấy Âu Dương Lam Tư đâu, Lâm Thu Thạch đột nhiên lên tiếng hỏi hắn có phải cô bé đã gặp chuyện rồi không. Nguyễn Nam Chúc lắc đầu tỏ ý không chắc lắm, nếu xét theo tính cách của Âu Dương Lam Tư chắc chắn không phải dạng làm mà không suy nghĩ, có lẽ cô bé gặp trục trặc một chút thôi. Tuy nói vậy nhưng thái độ của hắn lại vô cùng sốt ruột, tuy không biểu lộ ra ngoài nhiều nhưng Lâm Thu Thạch đã quá quen thuộc, sao lại không nhận ra được chứ. Đến lúc cả hắn và cậu quyết định đi tìm thì chợt thấy cô bé đi tới, sắc mặt vẫn còn tái xanh. Đi đằng sau cô bé là chàng trai đeo kính cận, dáng vẻ vô cùng điềm đạm.

Lâm Thu Thạch thấy Âu Dương Lam Tư không bị thương gì thì thở hắt ra một hơi như trút được gánh nặng. Nguyễn Nam Chúc vội hỏi cô bé đã gặp phải chuyện gì. Âu Dương Lam Tư kể sơ qua chuyện xảy ra rồi bảo khi về phòng sẽ nói kĩ hơn cho họ biết. Nguyễn Nam Chúc ừm một tiếng rồi chỉ người phía sau cô bé ý muốn cô bé giúp cho hắn biết anh ta là ai.

Âu Dương Lam Tư quay lại thì thấy anh ta hơi mỉm cười nhìn mình thì nhàn nhạt đáp: " Anh ấy là Vương Tiểu Hiên, ban nãy cứu em một mạng."

Kính vạn hoa chết chóc - phiên ngoại (fanfic)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ