Chương 7. Hỏa táng.

181 16 6
                                    


Bầu không khí giữa những người chơi trong cửa dần bắt đầu xuất hiện những khoảng lặng. Nhân số mỗi ngày một ít đi mà họ vẫn chẳng tìm được manh mối gì. Tất cả chỉ biết được rằng, chủ nhà xuất hiện một lần duy nhất lúc Hansel và Gretel đến náo loạn ở nhà ăn một phen. Nhưng điều kì lạ là bà ta lại trùm một chiếc khăn lớn dài đến mức che hẳn nửa người, nhưng thứ nhô ra hỉnh tam giác trước mặt bà ta lại trông như một chiếc mỏ của loài quạ vậy. Bà ta chỉ đến, lẳng lặng nhặt kẹo lên cho đám trẻ rồi dắt tay chúng đi mà thôi. Vẻ mặt Gretel mang theo vẻ ghét bỏ khi được bà ta nắm tay, Hansel thì không có bất cứ biểu cảm nào, cứ như một khúc gỗ mà đi theo bà ta. 

Nguyễn Nam Chúc đợi Âu Dương Lam Tư cảm thấy dễ chịu hơn một chút mới hỏi cô bé có phát hiện được điều gì với việc này không. Lam Tư rút trong túi ra chiếc tượng gỗ hình chim sẻ ra, nói mình tìm được lúc chạm mặt Hansel và Gretel trong lâu đài bánh ngọt. Lâm Thu Thạch nheo mắt, bảo rằng có lẽ là vật phẩm của cửa này có thể đem ra ngoài. 

Vương Tiểu Hiên cũng trầm ngâm một hồi, mới lẳng lặng phát biểu: "Thực ra hôm vào tòa lâu đài đó, tôi phát hiện được phòng của nữ chủ nhân. Trông bà ta khá kì lạ đấy."

Nhìn nét cười trên mặt Vương Tiểu Hiên, Lam Tư có chút khó chịu, "Anh lấp lửng như thế để làm gì?".

Hắn vẫn không thu lại nụ cười bất chính đó, chỉ nhẹ nhàng cúi xuống, ghé sát tai cô bé mà thì thầm, "Còn phải xem thái độ của em như nào nữa cơ."

Lam Tư chửi thề trong lòng, suýt chút nữa đã rút dao găm ra cho thằng cha này một cú, cửa này xui dữ lắm mới gặp phải anh ta. Nguyễn Nam Chúc không nóng không lạnh nhìn anh ta, khẽ cười, "Không phải là anh đã biết được manh mối từ Tiểu Tư của chúng tôi rồi sao, chẳng lẽ lại hẹp hòi không chịu trao đổi một chút chứ?".

Vương Tiểu Hiên rút từ trong túi ra một bức ảnh, đó là tấm ảnh gia đình 4 người. Gretel đang được người cha bế trên tay nhưng thằng bé có chút gì đó kì quặc. Nhìn kĩ có thể thấy được vẻ mặt thằng bé trắng ởn, nước dãi còn chảy ra ở khóe miệng. Hai cánh tay giơ ra đầy vẻ quái dị. Hansel đứng kế bên người mẹ. Nhưng đầu của bà ta lại là đầu chim sẻ. Thứ đặt trên vai cô bé không phải là cánh tay mà lại là cánh chim với những chiếc lông vũ đen sì. Vì bà ta mặc váy dài nên không biết được chân bà ta có bị biến dị hay không.


Lâm Thu Thạch chợt nhớ đến những chiếc xương cánh của gà mà mình và Nguyễn Nam Chúc nhặt được ở sân sau, liền đánh mắt với Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc ngầm hiểu, rút tờ giấy gợi ý ra. Ở đây, chúng đều nhắc tới các loài chim, theo thứ tự là kê, tước, ô lần lượt là gà, chim sẻ và quạ. Trong tay họ đã có xương của gà rồi, nhưng còn chim sẻ và quạ thì họ chẳng có manh mối gì cả. Vấn đề là trong tờ giấy gợi ý lại yêu cầu họ phải đốt chúng ngay lúc mặt trời lặn. Lam Tư hơi nhíu mày nhìn gợi ý, không biết nghĩ gì liền kéo Vương Tiểu Hiên đi.

Sắc trời bây giờ vẫn còn sáng, còn khoảng một tiếng rưỡi nữa mới bắt đầu sẩm tối. Lâm Thu Thạch nhìn theo bóng cô bé rời đi, liền hỏi Nguyễn Nam Chúc có muốn tiếp tục vào rừng không. Cậu nghĩ xác con chim sẻ hôm trước có lẽ sẽ cần thiết. Nguyễn Nam Chúc nhìn đồng hồ, cảm thấy an tâm thì mới đồng ý với lời đề nghị này. Nhìn sắc mặt của hắn, Lâm Thu Thạch nhủ thầm cần phải nhanh chóng tìm được xác con chim sẻ đó càng sớm càng tốt. Ở nơi khỉ ho cò gáy như này, sức khỏe hắn vốn yếu, lại chỉ ăn được vài lát bánh mì cầm cự như vậy thì làm sao chịu nổi chứ. Cậu cũng không quên nhặt những hòn sỏi, rải dọc đường đi như lần trước.

Kính vạn hoa chết chóc - phiên ngoại (fanfic)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ