Chương 4. Hansel và Gretel.

236 27 3
                                    

Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi Lâm Thu Thạch vào cửa. Như thường lệ, sau khi ăn sáng xong, tất cả mọi người đều đi hết vào rừng tìm củi, riêng bọn Lâm Thu Thạch vẫn ở yên trong nhà. Nguyễn Nam Chúc đề nghị bọn họ đi tìm thêm manh mối, nhất là chỗ ở của chủ nhà. Bốn ngày trôi qua yên bình này khiến hắn không khỏi nghi ngờ. Điều khiến Lâm Thu Thạch thắc mắc nhất là nữ chủ nhân của nhà này vẫn chưa xuất hiện. Chẳng phải bà ta chính là người bày ra mọi chuyện sao ?

Nguyễn Nam Chúc dường như hiểu suy nghĩ của cậu, bèn nói là hôm nay nhất định phải tìm ra chỗ ở của chủ nhà, khi đó có lẽ sẽ tìm ra manh mối. Âu Dương Lam Tư đề nghị bọn họ nên chia ra tìm. Lâm Thu Thạch gật đầu đồng ý. Phân chia một hồi rốt cuộc Lâm Thu Thạch đi cùng Nguyễn Nam Chúc còn Âu Dương Lam Tư đi một mình. Nguyễn Nam Chúc dặn Âu Dương Lam Tư khi hoàn thành xong việc tìm manh mối thì đến trước cửa nhà phụ, sau đó bọn họ tách ra, ai làm việc nấy.

Âu Dương Lam Tư phụ trách tìm phòng của chủ nhà, nhân lúc không ai để ý cô liền mở cửa chính đi vào bên trong. Nhìn từ bên ngoài, căn nhà vô cùng nhỏ bé và lụp xụp nhưng khi bước vào, Âu Dương Lam Tư nghĩ mình đang ở trong một tòa lâu đài chứ không phải là ngôi nhà bình thường. Ngoại trừ phòng ăn xây theo kiểu cách hiện đại thì những nơi còn lại đều được xây như một lâu đài cổ. Khắp nơi đều là bánh kẹo, từ ly tách, đèn hay đến khung tranh, tất cả đều được làm từ bánh kẹo. Mùi thơm ngào ngạt cùng với màu sắc bắt mắt khiến cho người khác cảm thấy muốn đem tất cả những thứ này mà ăn cho bằng hết mới thôi. Âu Dương Lam Tư nhíu mày thành một đường thẳng, khẽ ho nhẹ vài cái. Quả thực cô thấy mùi này có gì đó rất lạ. Cô bé rút khăn tay ra che mũi, cắn răng men theo bức tường mà tiến lên. Nhớ lời Nguyễn Nam Chúc dặn, vào buổi sáng hắn không chắc chủ nhà có ở trong phòng không nên dặn cô phải cẩn thận, nếu nguy hiểm thì nên rút lui. Do vậy mỗi hành động của cô vô cùng cẩn trọng.

Đi được một lúc, chợt cô bé nghe được tiếng hát nho nhỏ. Đó là tiếng hát của trẻ con. Giọng đứa trẻ non nớt vang lên đều đều không mang chút âm điệu hồn nhiên nào kết hợp với tiếng nhai rào rạo làm cho người khác cảm thấy run sợ hơn là thích thú. Âu Dương Lam Tư đoán chắc âm thanh này phát ra ở sảnh giữa lâu đài. Thế là cô bé lách mình qua cánh cửa đang khép hờ, chui hẳn vào bên trong sảnh chính. Khi đã vào được bên trong, cô bé cẩn thận nấp sau một góc tường, chăm chú quan sát tình hình.

Ngồi giữa sàn là hai đứa trẻ, một trai một gái. Theo trí nhớ của cô bé thì chúng chính là Hansel là Gretel. Hansel đang ngồi bệt giữa sàn, hai tay nhét đủ loại bánh kẹo và miệng. Tiếng nhai rào rạo theo đó phát ra nghe như nhai tiếng xương người. Gretel thì đứng cạnh cậu anh, cầm cây chổi nhỏ quét những vụn bánh mà Hansel làm rơi vương vãi, miệng không ngừng hát.

"Người là quỷ.
Quỷ là người.
Người ăn kẹo.
Kẹo ăn người."

Bài hát cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy cho đến khi Hansel ăn xong. Âu Dương Lam Tư thấy vụn bánh như biến hóa khi Gretel ngừng hát. Âu Dương Lam Tư toát mồ hôi lạnh, đó không phải là vụn bánh mà là thịt vụn, một mùi hôi thối bốc lên suýt chút nữa làm Âu Dương Lam Tư nôn ọe. Cô bé bịt mũi ngồi im trong góc khuất đến khi cô em quét xong và hai đứa bỏ đi mới chui ra khỏi chỗ trốn.

Kính vạn hoa chết chóc - phiên ngoại (fanfic)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ