•1•

4K 357 7
                                    

"Người này cũng khá là đẹp trai mà, thật tiếc cho anh ta" - Beomgyu uyển chuyển uốn chiếc đuôi màu xanh ngọc quanh bức tượng xám xịt phủ đầy rêu phong. Em đưa tay chạm lên khuôn mặt của bức tượng, chậc lưỡi một cái thật kêu:
"Này chị, sao người đẹp như thế này chị cũng không tha?"
"Người cá là vậy mà, những người đẹp đều phải là của chúng ta" - Sohye lên tiếng, chị lượn vòng quanh những bức tượng, đưa tay gạt đi những cây tảo bám lên chúng "Loài người với thứ tình yêu ích kỉ của chúng đã giết chết chúng. Chị chẳng hề làm gì, chỉ trách loài người quá ham mê sắc đẹp và giọng hát của chúng ta mà thôi. Đừng bao giờ bị mờ mắt bởi vẻ ngoài của con người, em trai bé bỏng của chị"

Beomgyu là người cá. Từ khi còn nhỏ, em vẫn luôn được dạy rằng con người là xấu xa. Em được nghe kể về câu chuyện người cá vì đem lòng yêu con người mà cuối cùng đã tan biến. Họ bảo em rằng, vì bị loài người phản bội, trái tim của người cá đó đã đau đớn đến nổ tung, cuối cùng hoá thành bọt biển. Các chị của em, luôn đem lòng căm hận với loài người trên đất liền. Nhưng Beomgyu thì không thế. Đã nhiều lần ngoi lên mặt biển, em chứng kiến những con người cười nói, vui đùa với nhau, em thấy cuộc sống trên đó thật thú vị. Con người cũng đáng yêu đó chứ, Beomgyu tự nhủ. Những đứa trẻ chạy trên bờ cát, chúng thích thú được nô đùa với nước, với gió. Những con thuyền với đầy những tiếng hò reo, tiếng đàn hát, tiếng nói cười. Em yêu thế giới loài người đầy màu sắc kia. Có đôi khi, em đã ước mình có được đôi chân đầy nhiệm màu, vì em cũng muốn nhảy, muốn đi, muốn được cảm nhận, dù cho chiếc đuôi cá của em cũng mĩ miều và xinh đẹp không kém.

"Không biết em có thể lên trên đó một lần không nhỉ?" Beomgyu đã từng hỏi chị mình như thế. Nhưng Sohye, lần nào cũng như lần nào, cũng nổi cáu với em. Chị chỉ sợ rằng, đứa em duy nhất của chị, một ngày nào đó, liều lĩnh đi vào đất liền. Chị sợ, đứa em duy nhất của chị, sẽ tan biến thành bọt biển như những câu chuyện mà chị từng nghe.

Một ngày, Beomgyu cùng chị mình bơi lên mặt nước. Chỉ một chút nữa, em sẽ được nhìn thấy thế giới đầy màu sắc và âm thanh kia. Nghĩ vậy, Beomgyu vô cùng háo hức, em quẫy đuôi thật mạnh, ngoi lên khỏi mặt nước. Ánh nắng vàng rọi xuống mặt biển xanh lấp lánh chói mắt, Beomgyu hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương của nắng, của gió, của đất đang len lỏi vào trong lồng ngực, những mùi hương mà em chẳng bao giờ ngửi thấy được dưới đáy đại dương kia. Mải để ý xung quanh, thoáng cái Sohye đã biến mất, mà thay vào đó là chiếc xuồng nhỏ đang tiến tới gần chỗ em. Chiếc xuồng ngày một gần hơn, và em nhìn ra trên thuyền là một chàng trai. Beomgyu ngơ ngẩn cả người, một con người bằng xương bằng thịt, khoẻ khoắn và đẹp trai vô cùng. Khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, thân hình vạm vỡ. Chiếc xuồng tới gần Beomgyu hơn, lúc này em mới giật mình, lui ra xa một chút. Người trên xuồng nhìn thấy em có vẻ hơi bất ngờ, gã nhìn xuống em, vui vẻ hỏi han:
"Cậu bơi giỏi nhỉ? Ở đây khá là sâu đó, không an toàn đâu. Có cần lên đây với tôi không?"

Beomgyu bối rối, khuôn mặt em đỏ lựng lên, lại càng lùi ra xa hơn, cố gắng để người kia không nhìn thấy chiếc đuôi với những chiếc vẩy cá đang ánh lên dưới làn nước biển. Em đưa tay lên vuốt mái tóc mình chữa ngượng, rồi ấp úng:
"À...à...không cần đâu...ngày nào tôi cũng tập luyện thế này, cậu đừng lo"

taegyu ver • mermaid Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ