Chương 4 : Những đốm màu loang

101 14 5
                                    



Thanh âm xao lãng của những đợt gió cuối hạ, phảng phất bên tai, tinh nghịch, vờn qua từng lọn tóc làm náo loạn tầm nhìn trước mắt của ai kia.

Nàng về rồi, trở về với thế giới thực tại vốn được định sẵn kể từ lần đầu tiên nàng cất tiếng chào đời. Trở về với toà dinh thự nguy nga, tráng lệ đã được xây dựng từ bao đời trên vùng đất màu mỡ bên mạn phía nam sát vùng ngoại ô Seoul, nơi đây tách biệt với dòng chảy tấp nập của những tuyến đường giữa lòng thủ đô ấy. Thân thể nàng khẽ run lên từng hồi bần bật, mà song hành với nó, là nỗi muộn phiền đang cuộn thành từng cơn, chỉ trực chờ dâng lên như từng đợt sóng dữ. Gánh nặng tưởng chừng như đã được trút bỏ từ lâu, hoá ra đến cuối cùng khi nhìn lại, vẫn mãi chỉ là mong ước nàng hằng đêm mong mỏi.

Cầu nguyện cho thế giới của nàng sẽ xuất hiện những đốm màu loang sặc sỡ, để vùi lấp đi hình ảnh u ám và xám xịt của thực tại.

" Tiểu thư, chủ tịch Bae đang đợi cô ở gian phòng khách."

Vị quản gia đã ngoài trung niên này đối với nàng luôn là sự dịu dàng, chở che. Ông đã hộ tống gia đình nhà họ Bae ngót nghét cũng hơn mấy chục năm rồi, dành cả nửa đời người lần lượt chứng kiến sự ra đời của các cậu ấm, cô chiêu trong cái nơi đầy rẫy chuẩn mực khắt khe này, quả thực đến ông nhiều lúc cũng muốn được bao dung những đứa trẻ ấy.

Đôi chân nặng nề vút đi trong vô thức, băng qua một khoảng không gian dài thanh lặng, nàng cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ ngạo mạn mà uy nghiêm của ai đó đang trải dài trên bộ ghế gỗ với từng phần trạm khắc nổi lên rõ mồn một.

" Không định chào cha lấy một câu sao, con gái?"

Nàng quay sang, làn khói ngang tàn từ điếu thuốc bủa vây, nhuộm lấy toàn bộ không khí xung quanh. Những đợt ho sặc sụa kéo đến, đem theo đó là vẻ mặt đầy khó chịu hướng về phía cha mình.

" Lời chào của con đâu có ý nghĩa gì trong lòng cha, hà cớ phải mất công lắng nghe?"

Phải rồi, đối với người đàn ông đó, lời nói của nàng vốn dĩ chưa bao giờ có hiệu lực. Cho đến sau cùng, người được trao cho danh phận là con cái, cũng chỉ là những công cụ tiêu khiển trong cuộc đời của ông thôi. Trong cái thế giới vương giả này, làm gì có tình thương yêu thực sự nào chứ? Chỉ có những con rối ngu ngốc từng phút, từng giây cầu nguyện một ngày nào đó, có thể thoát khỏi sự kiểm soát của vị chủ tịch cao cao tại thượng kia.

Đứng sau nhà họ Bae là cả một cơ ngơi đồ sộ. Thế hệ đi trước của nàng xuất thân đều thuộc dòng dõi quý tộc. Tập đoàn Baeto mà cha nàng đang gánh vác là do ông cố của nàng, Bae Tae On một tay gây dựng và phát triển. Cho đến ngày hôm nay, trải qua biết bao thế hệ, Baeto không chỉ còn là một liên doanh nghiệp trên mặt trận thương trường, nhờ sự dẫn dắt và đổi mới bộ máy hoạt động của ông nội nàng mà trong vòng 20 năm gần đây, tập đoàn đã vươn ra thế giới mạnh mẽ và trở thành một trong những trụ cột của nền kinh tế Đại Hàn Dân Quốc.

Nàng tiến về phía phòng mình, ra sức đóng chặt cánh cửa lại, thanh âm ấy càng mạnh mẽ đến bao nhiêu, nỗi muộn phiền vô hình cũng sẽ phần nào được vơi đi bấy nhiêu. Gần một năm rồi, cha nàng mới trở về, nhưng nàng cũng chẳng thể mặt mày mừng rỡ đón tiếp cha mình trong niềm hân hoan vui mừng như bao cuộc đoàn tụ bình thường khác. Kể từ khi ông nội nàng lâm bệnh, đến nay cũng đã hơn 10 năm, cha nàng chính thức kế thừa ngôi vị cao nhất của tập đoàn, chủ tịch hội đồng quản trị. Mỗi năm đều qua công tác ở nước ngoài rất nhiều, nên việc chạm mặt con cái chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cuốn tiểu thuyết của nàng thơ | Seulrene Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ