Chương 6: Giao hàng

89 2 0
                                    

Uông Ninh Hi vểnh tai nghe, người nọ đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, bước chân dần dần từ nhẹ trở nên nặng nề, cô biết có người đang đến gần mình, cô đột nhiên mở mắt ra, lại nhìn thấy gương mặt phóng đại của Thiệu Duật Thần ở trước mắt mình.

"Sao lại là anh chứ?" Trong phút chốc, Uông Ninh Hi thu lại ánh mắt sắc bén, ngược lại có chút xấu hổ, cô chống khuỷu tay muốn ngồi dậy nhưng bị Thiệu Duật Thần ngăn lại. Anh ngồi xuống ghế bên cạnh, lập tức cảm thấy trong lòng mình có phần buồn bực, anh gõ trên tay ghế nhẹ nhàng, như là nói ra suy nghĩ của mình, rồi lại chậm chạp không mở miệng.

Uông Ninh Hi cứ như vậy mà nhìn sườn mặt của anh, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn tường ở đầu giường, cả phòng bệnh là sắc thái mờ nhạt, khuôn mặt anh có chút chán nản, thần sắc rất khó coi. Uông Ninh Hi hơi đau lòng, cô không ngờ mình không thể khống chế bản thân.

"Có phải vừa có người đến thăm em không?" Anh rốt cuộc mở miệng, anh biết cô luôn một thân một mình, cô bé nhân viên cửa tiệm thân nhất cũng vừa mới qua đời. Vị trí của cái ghế này thật là hoàn hảo, anh có thể nắm tay cô, nhìn cô. Hình ảnh này chợt xuất hiện trong đầu anh khi vừa ngồi xuống, anh cũng muốn, nhưng ở trước mặt cô, anh cuối cùng chỉ có tâm nhưng không có sức.

Uông Ninh Hi nhìn anh một cách kinh ngạc, trong đôi mắt cô đều là dấu chấm hỏi, cô không biết làm sao anh lại nói như vậy, rốt cuộc là anh nhìn thấy Phương Văn Chính đi vào như thế nào.

Thiệu Duật Thần vẫn nắm tay cô, nhìn cô, thế nhưng trong đôi mắt loé lên tia nước. Uông Ninh Hi muốn rút tay về, nhưng anh nắm chặt tay cô, đặt ở bên miệng khẽ hôn lên. Anh cúi đầu từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay của Uông Ninh Hi. Giọt nước ấm áp, lại xuyên thấu qua làn da nóng bỏng đến trái tim khiến cho cô đau nhói. Khi nhìn thấy miếng vải đen quấn trên cánh tay anh, cô đã cảm giác được trên người anh đọng lại nỗi đau thương rất lớn.

Uông Ninh Hi vươn ra bốn ngón tay từ trong vòng tay của anh, nhân tiện lau nước mắt ở một bên gương mặt anh, người đàn ông này lặng lẽ khóc khiến cho lòng cô cũng đi theo thủy triều, ánh mắt lại không nhịn được mà ngập đầy nước mắt, cô không thể cưỡng lại mà muốn ôm lấy anh, an ủi anh.

Thiệu Duật Thần ngẩng đầu, trên lông mi vẫn còn dính nước mắt, nhìn thấy đôi mắt ngấn đầy lệ của Uông Ninh Hi anh dường như có chút kinh ngạc vui mừng, sau đó con ngươi trở nên u ám, hai tay anh bao bọc tay cô chặt chẽ, lại đưa bên miệng hôn lên. Uông Ninh Hi biết cô không nên để cho anh có những hành động vô cùng thân thiết như vậy đối với mình. Bọn họ không có gì với nhau, ngay cả tự nguyện nắm tay cũng không có, ngoại trừ bị anh cưỡng ôm và cưỡng hôn, cuối cùng nhiều lắm cũng chỉ là một cái tát là xong. Thế nhưng giờ phút này cô không có dũng khí để từ chối anh, hoặc là không thể hạ quyết tâm mà cự tuyệt anh. Cô muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì, nghĩ đến sau này mình phải ở bên cạnh theo dõi anh, trái tim tựa như bị một roi da đột ngột quất vào.

Uông Ninh Hi muốn rút tay ra để lau nước mắt ở bên mặt kia của anh, lại bị Thiệu Duật Thần nắm chặt, anh cầm tay cô đặt lên trán mình, không nhìn cô, "Đừng cự tuyệt anh Ninh Hi, đây là lần cuối cùng anh cầu xin em, để cho anh nắm tay em một lát." Thanh âm của anh hơi run rẩy, "Anh đã nói nhất định phải theo đuổi em, cưới em về nhà, chỉ sợ anh không thể giữ lời. Anh cả và chị dâu của anh đều chết trong vụ nổ, ba anh hôn mê bất tỉnh, anh cần phải rời khỏi bệnh viện." Anh lại hôn lên mu bàn tay của cô, vuốt ve quyến luyến không rời. "Ninh Hi, em nói đúng, anh không thể cho em hạnh phúc, đêm nay anh rời khỏi, sẽ không trở lại làm phiền em nữa." Thanh âm của anh run run, rốt cuộc anh không thể kiềm chế đau khổ lúc này, mất đi người thân và đánh mất quyền theo đuổi tình yêu, hai thứ này đồng thời phủ xuống trên đầu Thiệu Duật Thần.

Nghịch thế - Nhàn Nhân Hữu NhànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ