"Em là một con ma."
"Youngtaek, có người bảo mẹ là nhìn thấy con ngồi nói chuyện một mình ngoài công viên."
...một con ma
...ngồi nói chuyện một mình
*
Jaehyun không biết tại sao nó ở đây, chỉ là từ khi nó bắt đầu có ý thức, thì nó đã luôn ở đây rồi. Ngoài tên của chính mình ra nó không còn nhớ một chuyện gì cả. Mọi thứ đều trống rỗng. Thậm chí khi ấy nó còn không biết mình đã là một hồn ma.
Thế rồi nó nhận ra không ai nhìn thấy nó, mặc cho nó cất tiếng gọi bao nhiêu lần, cũng không ai nhìn thấy hay nghe được cả. Cảm giác khi đó thực sự rất tuyệt vọng, người ta đi xuyên qua nó, ngồi lên chiếc xích đu nó đang ngồi, chẳng ai biết có một con ma nhỏ cô độc ở ngay cạnh mình.
Rồi dần dần Jaehyun cũng quen với cảm giác đó, ham muốn được giao tiếp với mọi người xung quanh cũng không mãnh liệt như xưa. Chỉ là... giữa lúc đó thì nó lại gặp Youngtaek.
Nhìn thẳng vào mắt nó, nói với nó từng từ, từng từ một.
Dù câu đầu tiên mà Youngtaek nói với nó không dễ chịu vui vẻ gì lắm, nhưng cũng làm nó cảm động đến muốn khóc lên - tất nhiên với điều kiện nó phải khóc được.
Cậu ấy có thể thấy được nó, có thể nghe thấy giọng nó, có thể... cho nó cảm giác được tồn tại. Nhưng giờ cậu ấy đã biết bí mật của nó rồi, cậu ấy nhất định sẽ tránh xa nó, có ai mà lại thích thú với việc chơi cùng một con ma cơ chứ? Jaehyun buồn bã ngồi trên xích đu mà nghĩ đủ thứ chuyện linh tinh như vậy, nó chắc chắn Youngtaek sẽ không gặp nó nữa, và rồi nó sẽ quay về khoảng thời gian trước kia, làm một con ma cô độc lặng lẽ quan sát cuộc sống của mọi người.
Vừa lúc đó Youngtaek từ đằng xa đi tới, mắt Jaehyun sáng lên vui mừng nhưng rồi lại nhanh chóng cụp xuống ủ rũ. Đây là đường về nhà của cậu thì chắc chắn cậu sẽ phải đi qua rồi, chỉ là cậu sẽ không còn để ý đến nó nữa đâu, chắc chắn là vậy, chẳng ai lại muốn dây dưa với một con ma.
Youngtaek đi tới gần Jaehyun, nhìn vẻ mặt muốn gọi mà không dám gọi của nó mà hơi buồn cười. Cậu định trêu chọc nó một chút, song nhìn cái mặt tiu nghỉu xụ ra của nó lại không nỡ, liền nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh:
"Anh đến mà có người chẳng vui gì thế này?"
Jaehyun mở to mắt không dám tin nhìn cậu, lắp bắp mãi mới nói thành lời:
"Anh...anh đang nói với em?"
Youngtaek không nhịn được nữa, cười phá lên:
"Không, anh đang nói chuyện với một con ma nhỏ ngốc nghếch đáng yêu."
Ánh mặt trời và nụ cười của Youngtaek buổi chiều hôm ấy, có lẽ là thứ rực rỡ nhất Jaehyun từng thấy.
*
"Em có rời xa chỗ này được không?" Youngtaek ngập ngừng "Ý anh là công viên này ý. Bởi vì trời gần tối rồi, anh...anh phải về. Mà anh thì rất muốn đưa em tới nhà anh."
Youngtaek cũng không hiểu cậu đang nói cái quỷ gì nữa, câu từ cứ lộn xộn và dính dấp vào với nhau.
"Em...chưa thử bao giờ." Jaehyun rụt rè đáp, làm sao nó có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của lời mời kia, nhưng nó cũng lo sợ nếu như nó không thể đi xa khu vực này. Nó sẽ đụng phải một bức tường vô hình thì sao, hay nó sẽ tan biến mất, hay bị chuyển tới một nơi nào khác, một nơi chẳng có Youngtaek?
BẠN ĐANG ĐỌC
[TaekBong/TAG x Jaehyun] Ngọt như ánh mắt
Fanfic@nhungggz golden child son youngtaek x golden child bong jaehyun youngtaek top jaehyun bot nguồn ảnh bìa: artie.