Đời người ít nhất phải có kiếp vui, kiếp buồn...
Có những khoảnh khắc đẹp, hay thậm chí là không dám nhắc lại.
Cậu và anh, đôi duyên tương phùng, nhưng thật buồn thay chẳng thể ở với nhau đến hết kiếp.
"Tôi nợ cậu một đời, Daisuke."
.
.
.
Suzue trên tay cầm bó hoa, đưa ánh nhìn sang anh chàng bên cạnh mình có chút chán nản. Hôm nay là ngày của cậu, Daisuke thật sự không muốn đi? Chẳng phải năm đó đã luôn nói rằng sẽ bên Haru mỗi khi cậu cần, vậy mà vài năm sau đó lại bất lực buông tay?
- Daisuke, anh...
- Cô cứ đi trước, tôi sẽ đến sau.
Thở ra làn khói huyền ảo vào giữa không trung, Daisuke quay người cất bước, anh đơn giản là chẳng muốn chấp nhận sự thật này dù đã lâu lắm rồi. Mỗi ngày đều là kí ức đẹp, đến cuối cùng phải ngộ ra rằng cũng chỉ là ảo ảnh chính mình tạo ra để che đi nỗi buồn kia. Người đã chết, liệu còn quay lại được? Kí ức vui, cất vào hộp kín, đừng nhắc lại, có thể sẽ nhuộm đen thành vết thương đau không tả nổi.
Suzue bước đến bên mộ cậu trai tóc nâu, môi nở ra nụ cười dịu dàng thật lòng hiếm có mà đặt bó hoa xuống. Cô mang cả lòng kính trọng với cậu, một người cảnh sát đầy dũng cảm không ngại khó năm đó vì cứu người mà mất mạng. Hôm đấy mưa rất lớn, máu cứ chảy, Suzue chỉ biết đứng nhìn anh ôm cậu ấy vào lòng mà khóc, kẻ có cái tôi đến cuối cùng cũng phải rơi nước mắt vì người mình yêu. Tình yêu... nó thật sự mãnh liệt như vậy sao?
- Haru này, anh tỉnh lại rồi, tôi hứa sẽ mua cho anh những thứ gì anh thích, được chứ?
- Haru, trời đã ngả sang màu hồng của hoa đào, sao anh chưa tỉnh lại?
- Haru, anh đã không giữ lời hứa với tôi... Tôi ghét anh...
Cái anh chàng đấy, ngày nào cũng ngồi dưới gốc cây hoa đào kia, mặc quản nắng mưa, mặc cho hoa lá trơ trụi hay thậm chí là nở rộ, anh vẫn một mực đợi chờ người tên Haru Kato trở về. Daisuke biết rằng Haru không phải người hay thất hứa, cậu đã hứa, cậu sẽ giữ lời, cậu sẽ không hề để anh phải cô đơn một mình ở cái thế giới này.
Đã tận mắt chứng kiến... cớ sao tận sâu trong tâm lại không muốn chấp nhận sự thật trước mặt?
- Daisuke, cậu mau tránh xa chỗ này ra đi!
- Haru, anh nói vậy là có ý gì?
Haru người ướt sũng cố gắng leo lên tảng đá cao kia, miệng không ngừng cảnh báo Daisuke phải tránh xa nơi này ra. Cậu một mực vẫn không cho anh lên, mưa lớn nên đường đi rất trơn, e rằng khi đi hai người sẽ chẳng hay cho anh. Daisuke tuy không cam nhưng phải cắn răng gật đầu, dù sao Haru của anh đã quyết định, khó có thể thay đổi, đành im lặng lùi về phía sau đợi đội cứu hộ đến nhanh chóng. Cậu từ từ leo lên, mắt không thể mở to ra vì nước mưa cứ rơi vào mặt, khó khăn càng gấp bội. Nhưng biết sao giờ? Tòa nhà này vừa xảy ra một vụ nổ lớn, người ở bên trong tuy thiệt hại nhiều nhưng cứu được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, còn hơn trơ mắt lên nhìn đội cứu hộ đến.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Daisuke X Haru ] Let me see your money
FanfictionLet me see your money. How much? I show my money, not brag. Just want to prove my love for you. It's unlimited. [ TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD VÀ FACEBOOK, KHÔNG MANG ĐI ĐÂU KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP! MỌI THỨ TRONG FICTION CÓ THỂ KHÔNG LIÊN...