Jeon Jungkook mím môi nhìn xoáy vào đôi con ngươi của người đối diện cả nửa ngày trời cũng chẳng phun ra được nửa chữ ích lợi gì để đối phó với cái tình huống qủy dị này, hai người bọn họ cứ thế giằng co nhìn nhau mất một lúc lâu.
"Này, chúng ta không thật sự sẽ đứng ở đây cả buổi chỉ để nhìn nhau say đắm đó chứ?" Kim Taehyung khẽ cười: "Mà thật ra tôi cũng không ngại gì đâu."
Jeon Jungkook nuốt khan: "Tôi ngại."
"Cậu ngại đứng thì có thể ngồi mà." Kim Taehyung liếc qua màn hình điện thoại một cái rồi thẳng tay nhét vào trong túi quần, hứng khởi chỉ tay về quán coffee ở phía đối diện đường lớn: "Đến đó đi, tôi cần bổ sung một ít đồ ngọt cho cơ thể mĩ miều này."
Không biết có phải ảo giác hay không mà hai từ mĩ miều kia khiến các khối cơ bắp của Jeon Jungkook bỗng chốc trở nên cứng nhắc đến lạ, bằng chứng là cậu đến cả một động tác kháng cự dư thừa cũng chưa kịp làm ra thì đã vô thanh vô tức xuôi theo bị anh tiền bối kéo đi mất rồi.
Kim Taehyung một mạch kéo cậu hậu bối vào trong quán, quay đi quay lại đã gọi được cả một bàn điểm tâm đầy màu sắc bắt mắt, đợi đến khi Jeon Jungkook hồi thần lại thì trước mặt đã chỉnh tề đặt một cốc cà phê đen bốc khói nghi ngút.
Cậu hết nhìn anh rồi lại nhìn về phía mấy đĩa điểm tâm xếp lớp trên bàn, do dự một lúc mới đem hai gói đường bên cạnh đổ vào trong ly cà phê rồi thành thành thật thật khuấy đều.
"Cậu muốn đổi đồ uống không?"
"K-Không cần đâu." Jeon Jungkook từ tốn đặt cái muỗng nhỏ xuống bên cạnh, xoắn xuýt tìm lại dũng khí để mở lời.
"Tiền bối, về chuyện tối qua tôi thành thật xin lỗi anh." Hai tay cậu căng thẳng đến mức đan chặt lại vào nhau, đầu cúi thấp trông rõ đáng thương: "Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về những việc mình đã làm."
Kim Taehyung buông mắt nhìn chăm chăm vào đường chẻ tóc bảy ba của người đối diện, sau một khoảng thời gian yên ắng lạ thường mới vì không nhịn được nữa mà vươn tay vò nó mấy cái.
"Trách nhiệm gì cơ?" Anh hỏi.
Cách một cái bàn, mái đầu đen tuyền của cậu hậu bối bị cưỡng ép cuối thấp mặc cho Kim Taehyung hết vò rồi lại sờ loạn, thậm chí anh còn không có ý định để cậu ngẩng đầu lên nói chuyện với mình một cách đàng hoàng, động tác tùy ý tựa như đang chơi đùa với một loài động vật nhỏ đáng yêu nào đó.
Jeon Jungkook thế mà lại không để ý được nhiều chuyện như vậy, lầm lầm lì lì đáp: "Anh muốn thế nào cũng được."
"Ồ? Muốn thế nào cũng được sao?"
Cậu hậu bối lúng liếng gật đầu.
Kim Taehyung không vội trả lời, sau khi đã chơi đùa với đám tóc của cậu hậu bối đến chán chê rồi mới thỏa mãn rút tay về, nói: "Vậy để tôi chịch cậu đi?"
" . . . . "
" . . . . "
Jeon Jungkook cứ sợ là do bản thân mình căng thẳng quá dẫn đến nghe lầm, không chắc chắn hỏi lại: "Anh nói gì cơ?"