Chương 5 : Nhà trẻ Ngôi sao (3)

1.6K 144 11
                                    

Đứa trẻ.

"Bạch Ý đã chết. "

*******************************************

Đèn điện lóe lên rồi cùng tắt ngúm, trong phòng lâm vào một mảnh tối đen.

Tóc Thẩm Thanh Thành bị gió thổi tới rối tung, dưới chân không xong, không thể khống chế mà ngã nhào về phía trước, cậu trong lòng oán hận mà nghĩ, nghĩ cậu vốn là thiên sư hành tẩu giang hồ nhiều năm, không nghĩ tới trong trò chơi bị ma quỷ đùa giỡn.

Thẩm Thanh Thành tưởng rằng bản thân sẽ đập vào bàn, một đôi tay trong bóng tối vươn ra chuẩn xác mà ôm eo cậu, sức lực lớn làm thận cậu cũng phải đau.

Thẩm Thanh Thành tự nhiên biết người đỡ cậu là ai, vô cùng yên tâm nhắm mắt lại thích ứng với bóng tối.

Vì vậy không thấy ánh mắt Lục Bích vì hành động này có bao nhiêu cổ quái và lúng túng, "Phòng tối ?"

Giọng nói vẫn vang vang trầm trầm, ưu nhã giống tiếng đàn cello.

Thẩm Thanh Thành nghe vậy bừng tỉnh, lời cậu thuận miệng nói không nghĩ tới Lục Bích còn nhớ, đủ trượng nghĩa, đang muốn thuận tiện trêu chọc vài câu, Lục Bích liền đem tay buông ra, giọng nói lạnh lùng :"Đứng lên."

" A ", cậu mở to mắt ngoan ngoãn đứng lên, mờ mờ có thể thấy rõ hình dáng bên trong phòng bảo an, "Anh vừa rồi có thấy là ai đẩy rôi không ?"

"Không có." Lục Bích đi lên trước .

Là không có thấy, hay là không có ai? Cậu chọc chọc ngón tay sau lưng Lục Bích hỏi.

Đèn giống như hư rồi, Lục Bích đang thử mở cửa, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng tê ngứa, cả kinh đột nhiên xoay người bắt lấy tay Thẩm Thanh Thành.

" Đau đau đau đau", Thẩm Thanh Thành nhíu mày liên tục kêu đau, nguyên ngón trỏ bị người kia chụp lấy "Ngươi nhẹ tay, tay ta là bằng thịt!"

Dáng vẻ Thẩm Thanh Thành giống như là Lục Bích không phải bắt ngón tay cậu mà là đem ngón tay cậu chặt đứt.

Cậu kêu thật sự thảm, Lục Bích đem lời định quát thu trở về, không tốt nói :"Đừng đứng ở sau lưng tôi."

"Vừa rồi chả phải cũng đứng chắn bụi sao." Thẩm Thanh Thành nhỏ giọng nói thầm, xoa xoa đầu ngón tay, ủy khuất nhìn Lục Bích.

Rõ ràng cậu chỉ trốn sau lưng Lục Bích chắn bụi.

Lục Bích thật là không thể giải thích, không thể hiểu nỗi, hắn vốn không biết nói chuyện, nhưng trước giờ chưa ai dám ở trước mặt hắn làm càn, Thẩm Mỹ Nhân người này phảng phất sinh ra để đàn áp hắn.

"Haiz, anh không cần thử mở cửa đâu" Thẩm Thanh Thành lại muốn chọc hắn, bị Lục Bích lạnh mắt liếc một cái liền đem ý nghĩ thu trở về, được rồi, không chọc thì không chọc, "Ra không được."

Lục Bích lúc này mới nhìn cậu một cái :"Có ý gì."

"Chà" Thẩm Thanh Thành bĩu môi , ý bảo Lục Bích nhìn dưới khe cửa, "Hiện giờ hẳn khoảng 8 giờ, nói này mặt trời không chiếu tới, bên ngoài cũng không thể tối đen như mực thế này."

[EDIT] CẦU XIN NGƯƠI VỜ LÀM NGƯỜI MỚI (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ