Giờ đương là mùa hè, chuồn chuồn bay thấp, sen hồng vừa đơm. Không khí oi bức nhờ những cơn gió từ chiếc ao nhỏ từ hậu viện (1) đưa tới cũng được xua tan đi được phần nào.
Tôi bước theo quận chúa dọc hành lang dài lát đá xanh đã mòn dấu chân người rủ đầy dây leo, trong lòng không khỏi cảm thán. Hóa ra phủ của tướng quân là như thế này đây! Nguy nga, lộng lẫy mà không kém phần trang nhã đến nhường nào.
Chúng tôi dừng bước tại một tiểu lương đình (2) trong hậu viện, quận chúa ra hiệu cho tôi ngồi xuống chiếc thảm đỏ được trải ở giữa, bên trên đặt một trường kỷ thấp bằng gỗ thượng hạng, điêu khắc những đường nét vô cùng tinh xảo.
Cô nha hoàn Mạch Ly cúi người, chậm rãi rót trà cho chúng tôi.
Tôi và Khổng Tuyết Nhi ngồi đối diện nhau. Gió lộng bốn bề, hơi nước bốc lên mát mẻ, ánh nắng chiều hoàng hôn rọi xuống những làn sóng lăn tăn dưới mái hiên, phản chiếu những tia sáng lấp lánh lên gương mặt nàng.
Lòng tôi chợt xốn xang.
Áo bào trắng thuần khiết kéo dài trên mặt đất phủ đầy những cánh hoa lan mỏng, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống mềm mại như dòng suối, cùng nước da trắng nõn nà, môi mọng mi cong, mũi cao thẳng... Vốn dĩ, tôi còn tưởng mình đang nằm mộng, được ngồi thưởng trà cùng tiên nữ.
"Đẹp thật..."
Từ trong vô thức, tôi thốt ra một tiếng cảm thán, ánh mắt si mê nhìn nàng chăm chú. Cùng là nữ nhi nhưng đem tôi so sánh với nàng, há chẳng khác nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga?
"Hứa công tử, ngươi sao vậy?" Giọng nàng ngọt nhẹ vang bên tai
"Giờ mới đầu hè, sen còn chưa nở rộ. Đợi dăm ba hôm nữa, cả mặt ao sẽ ngập sắc hồng, thơm ngát vô cùng."
Tôi giật mình, lấp lửng sự xấu hổ bằng cách hướng theo cánh tay nàng, nhìn những bông sen mới hé nở. Những cánh hoa đương còn hồng phơn phớt dưới ánh hoàng hồng đỏ rực lên, như gò má của Khổng Tuyết Nhi lúc này.
Nàng gật đầu với Mạch Ly. Cô nha hoàn theo hầu quận chúa đã mười mấy năm liền hiểu ý, vội cúi người hành lễ rồi rời đi.
Đợi cho bóng của Mạch Ly đã khuất, quận chúa thở dài nhìn tôi
"Giai Kỳ, ngươi có phải đang nói dối về thân phận? Giọng của ngươi không giống người trấn Thanh Tri. Âm tiết không nặng như Tiểu Hương cô nương và Hy Chiêu đại nương"
Nàng nhấp một ngụm trà, hàng mi cong khẽ cụp xuống
"Đừng giấu ta, có được không?"
Vốn đã biết trước một người thông minh và sắc xảo như quận chúa có lẽ đã sớm nghi ngờ, tôi cũng không phủ nhận, bèn trầm giọng đáp
"Ta vốn là cô nhi, chỉ cần có mái che thì nơi nào chẳng là nhà..."
Quận chúa nhìn tôi kinh ngạc, ánh mắt nàng chiếu lên người tôi đủ loại cảm xúc phức tạp. Nhưng tôi vẫn chỉ có thể lảng tránh, chân thật nhất có thể
"Hy Chiêu đại nương cùng Tiểu Hương đã giúp đỡ ta trong lúc ta gặp nạn, cho một nam nhân như ta ở lại khi ta không chốn dung thân. Nay cũng vì ta mà mất nhà mất cửa, ta không liều mình cầu xin tướng quân giúp đỡ, thì trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với hai người họ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit/Cover] Nương Tử, Ta Yêu Em - Băng Tuyết Kỳ Duyên
FanfictionTên truyện: Nương tử, ta yêu em Tác giả: Xích Ma ĐL Thể loại: Bách hợp tiểu thuyết, xuyên không, phá vỡ bối cảnh lịch sử, nữ phẫn nam trang, ngọt ngào văn, hài hước, HE Tình trạng: Hoàn