Chương 58: Lựa Chọn

171 17 5
                                    

"Cấp báo!" Duy Nghiêm chạy vù vào gian nhà tiếp khách, rối rít. "Sư phụ ơi, có tin cấp báo!"

Ngự y Minh Đán đang nghỉ trưa trên ghế, nghe vậy thì lật đật đứng dậy. Theo sau Duy Nghiêm, một người đàn ông to lớn hồng hộc chạy vào, đầu đội sùm sụp chiếc nón chóp.

"Có chuyện gì thế?"

"Lạy ngài," ông quỳ rạp xuống sàn, làm chiếc nón rơi khỏi đầu, "xin ngài hãy cứu lấy con trai ta!" 

Tới lượt Andrey thốt lên, "Chú Lâm!"

"Giản à?" Cha của Cao Hùng nhận ngay ra thằng nhóc gia sư.

"Em ấy có sao không ạ?"

"Xin mọi người hãy mau theo ta!"

Đường tới nhà Cao Hùng chưa bao giờ ngắn đến vậy. Thoáng chốc cả năm người đã vây quanh thằng nhóc đang mê man bất tỉnh. Mới hôm qua thôi, Cao Hùng còn sức chẻ củi và gánh hai thùng nước vôi đặc, vậy mà nay thằng nhỏ đã nằm bẹp dí trên giường. Nghe lời kể của bác Cao Lâm, chiều qua, con trai bác từ khi về tới nhà đã ngã quỵ xuống, cả người run bần bật và nóng ran như lửa đốt. Cậu ta không ăn, không uống, cứ ngủ vùi. Sáng sớm nay, uống xong chén thuốc hạ sốt sắc từ đơn của lão Thiếu thì Cao Hùng không thể gọi dậy được nữa.

Andrey nghe đến cái tên "Thiếu" kia thì tối sầm mặt, sát khí toả ra bốn phía.

"Hắn là ai thế?" Tôi hỏi.

"Một tên đáng chết!" Andrey gầm gừ.

"Nghiêm, con mau gọi hắn đến đây!" Đọc hết toa thuốc, Y phó Lê Minh Đán ra lệnh cho đệ tử, cùng lúc ngón tay bắt mạch cho Cao Hùng. "Ta cần hỏi hắn vài chuyện!"

Chẩn đoán xong xuôi, vị ngự y và Andrey xác định Cao Hùng bị sốt xuất huyết. Chưa biết là thuộc loại nào. Cậu ta bị mất đi ý thức vì nhiều lý do (chủ yếu là lao tâm và thiếu chất dinh dưỡng) và bệnh đã đến giai đoạn giữa. Lý do thằng nhóc gắng sức đi làm và giữ được bộ mặt tươi tỉnh đến hôm qua, bọn tôi vẫn không thể nào hiểu được.

"Tại sao chú lại nghe theo lời lão Thiếu?" Andrey nói bằng cái giọng bất mãn của một người bị phản bội. "Hắn là một kẻ bịp bợm! Một tên... lang băm!"

"Andrey!" Tôi cảnh báo. Cậu ta nghĩ mình là ai mà dám mắng luôn cả người lớn.

Cha của Cao Hùng vò đầu, mặt nhăn lại vì khó xử. "Lúc ấy đã canh ba. Ta chỉ biết hắn là thầy lang duy nhất ở cái làng này..."

"Chú có thể hỏi cháu!" Cậu ta chút nữa đã gào toáng lên, mắt liếc qua thân ảnh gầy nhom nằm liệt giường. "Cháu có thể giúp!"

"Andrey, đủ rồi!" Tôi lấy thân chặn giữa hai người, dùng hết sức cản thằng bạn đang gần như hoá rồ và đẩy vào góc tường. "Mày quá đáng rồi đó! Chú ấy cũng đang rối lên như mày thôi. Nói cho tao nghe, tại sao lại ghét lão Thiếu đến vậy?"

"Mày có nhớ cái lão đã đẩy tao mấy hôm trước, không cho tao quan sát thằng bé Kiến?"

Tôi gật đầu, chỉ nhớ mang máng.

[Dã Sử, Trinh Thám] Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ