Trong đầu Tại Hưởng hiện đang suy nghĩ tính toán chuyện gì đó rất ''mờ ám'' sau đó liền bấm gọi thư ký
''Mạch Kỳ, thông báo với nhân viên rằng sáng mai 7 giờ tôi sẽ tới khảo sát tiến độ làm việc của 1 bộ phận bất kì trong công ty''
''Rõ thưa Kim tổng!''
Thông tin truyền xuống khiến các nhân viên sợ run người vì đây là lần đầu tiên tổng tài của họ đi khảo sát tiến độ làm việc, vậy nên hôm nay tất cả mọi người đều sẽ tự động tăng ca để ngày mai cho ra kết quả hài lòng nhất. Chung Quốc nghe mọi người nói Kim tổng là một người rất đáng sợ, một tên dù đẹp trai nhưng quanh năm chỉ có một sắc thái biểu cảm trên gương mặt, nói đến đây, cậu chợt nghĩ tới Tại Hưởng *Đã 5 năm rồi.... Liệu anh có còn nhớ tới em không?*
Tối nay đương nhiên cậu cũng sẽ ở lại tăng ca. Ăn cơm xong, cậu liền cắm đầu cắm cổ làm việc tới 12 giờ đêm thì mệt quá mà ngủ thiếp đi. 6 giờ 30 phút sáng hôm sau, tất cả đã có mặt đông đủ rồi chỉnh chu lại trang phục, tóc tai chuẩn bị đón tiếp Kim tổng. Đến giờ, nhân viên của tất cả các phòng ban ra ngoài cửa văn phòng đợi nhưng có vẻ họ đã quên mất một người....
Tiếng thang máy đi xuống đến tầng thứ 30 thì bất chợt dừng lại, cửa thang máy mở ra, Tại Hưởng điềm tĩnh bước từng bước hướng tới phòng quản trị kinh doanh. Anh dùng thị giác sắc bén của mình quét một lượt toàn bộ nhân viên trong bộ phận rồi mặt đột nhiên tối sầm lại vì không nhìn thấy đối tượng cần tìm đâu. Lúc này, người anh tỏa ra hàn khí lạnh đến đáng sợ, mọi người thấp thỏm lo âu *Kim tổng mới chỉ đến cửa văn phòng thôi mà mặt mày đã như thế này thì chúng ta xác định rồi huhu*
Không khí đang yên ắng thì chợt có tiếng nói quen thuộc vọng ra, đây chính là tiếng nói mà Tại Hưởng mong chờ bấy lâu nay....
''Sao mọi người không một ai gọi tôi dậy thế hả trờiii? Thật sự xin lỗi Kim tổng, tôi không cố ý, mong ngài hãy rộng lượng bỏ qua!''
Chung Quốc chạy vọt ra ngoài, chưa kịp nhìn mặt anh đã cúi gập người 90 độ xin lỗi, mọi người đã lo giờ còn lo hơn. Anh nhìn thấy trên tay trái cậu là chiếc đồng hồ anh tặng năm nào *Hóa ra em chưa từng quên anh, không uổng công anh luôn cố gắng bấy lâu nay* Tại Hưởng quay mặt đi vào thang máy rồi bỏ lại một câu khiến mọi người thầm cảm thấy tội nghiệp Chung quốc
''Cậu, lên phòng chủ tịch gặp tôi ngay bây giờ''
Bỗng cậu thấy giọng nói đó rất quen thuộc, thoáng qua tâm trí cậu hình bóng của Tại Hưởng nhưng ngay sau đó lại gạt đi suy nghĩ vớ vẩn của mình, có lẽ anh đã quên cậu rồi! Chung Quốc theo chỉ dẫn của Mạch Kỳ đi lên tầng 70. Đứng trước cửa phòng chủ tịch, cậu hít thở mọt hơi thật sâu rồi gõ cửa. Giọng nói trầm ấm đó lại vang lên khiến cậu không ngừng suy nghĩ
''Vào đi''
Cậu mở cánh cửa lớn rồi tiến vào bên trong. Anh quay lưng về phía cậu, giọng như đang dò xét
''Em còn nhớ tôi là ai không?''
''Tại Hưởng... Có phải là anh không?''