chương 13

469 52 4
                                    

Cuộc sét tuyển cuối cùng cũng đã xong, rất nhiều người đến đăng kí sét tuyển vào học viện nhưng mỗi khóa học số người được chọn lại không vượt quá 100 người. Học sinh được nhận vào sẽ được phát đồng phục và phân chia nhận phòng tại kí túc xá. Mộng Lang Hi nhận đồng phục xong thì được quản đốc giao cho một chiều khóa phòng. Vì cũng là một ngôi trường có điều kiện, hơn nữa để tránh làm phiền việc tu luyện mà mỗi học viên đều được cấp một phòng riêng biệt có đầy đủ tiện nghi. Đương nhiên điều này chỉ dành cho học sinh lớp ưu tú còn lớp bình thường vẫn ở ghép với nhau.

Cạch

Mộng Lang Hi đóng cửa phòng lại mà không khỏi nhíu mày. Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng vẫn rất khó ngửi.

"Minh Kim." Cô nhẹ nhành lên tiếng lập tức một bóng đen vụt đến xuất hiện trước mặt cô.

"Chủ nhân." Nam nhân tên Minh Kim quỳ gối trước mặt cô đợi lệnh. Hắn là ám vệ bên cạnh cô, thực chất Mink Kim là yêu thú nhưng bị cô khuất phục nên mới đi theo bên cạnh của cô. mỗi khi có việc gì đó cô sẽ giao cho hắn làm thì hắn mới xuất hiện

"Dọn dẹp chỗ này." Cô cau mày hạ lệnh xuống. Không để hắn kịp trả lời cô ngay sau đó biến mất khỏi căn phòng không để lại một dấu vết nào.

Mộng Lang Hi bước vào không giang riêng của mình. Đồng cỏ xanh mơ mở bao trùm lấy cả không gian, triên không trung một lâu đài  được xây dựng bằng kim cương bễ nghễ sừng sững ngay trên đầu trời. Cô bật người một cái đã vay lên được tòa lâu đài kia. Cô khai trừ đi thuật dịch dung chở về đúng với nhan sắc thật của bản thân mình.

[Chủ nhân người chở lại.] Ở trong không gian này hệ thống có thể xuất hiện bằng thược thể chứ không còn là giọng nói vô tri vô giác nữa.

Một con rắng nhỏ bằng hai đầu ngón tay, dài một gang tay bay đến chỗ cô.

"Ừ, ta cần tu luyện." Mặc dù cô mạnh thật đấy nhưng cũng không thể xem thường tên nam chính được, hắn có hào quang của nam chính ai biết được chuyện gì sẽ xẩy ra. Hơn nữa khinh địch là đã khiến bản thân mất đi 50% cơ hội thắng rồi.

____________

Đến tận sáng hôm Lang Hi mới ra khỏi không gian riêng quay lại kí túc xá của bản thân mình. Cô cũng đã sớm dịch dung hóa trang lại cho bản thân mình thành hình dáng xấu xí rồi mới đi ra khỏi phòng. Mộng Lang Hi bước vào trong lớp chọn chỗ ngồi khuất nhất mà đến ngồi. Hầu hết mọi học sinh trong lớp đều vây quanh nam nữ chính nên việc cô vào đương nhiên không gây đến sự chú ý của những người xung quanh.

Khoảng vài phút sau đó lão sư cũng bước vào trong lớp. Đến lúc này thì ai mới về chỗ đấy.

"Chào các em, tự giới thiệu tôi là Viễn Tông là chủ nhiệm của lớp đồng thời cũng là người phụ trách dảng dậy các em về cách tu luyện đan dược. Tôi nói luôn các em đừng tưởng bản thân mình vào được lớp tinh anh này là tài giỏi rồi. Các em chẳng là cái đinh rỉ gì cả trong xã hội này, bởi vậy đừng có tự đắc mà vênh váo. Hơn nữa trong lớp này bất kể ai phạp lỗi gì sai thì tôi cũng đều có quyền đuổi thẳng cổ các em ra khỏi ngôi trường này. ĐÃ NGHE RÕ" Viễn Tông nhàn nhạt mà nói với lớp nhưng trên cơ thể lại tỏa ra uy áp cực đại khiến cho mọi học viên trong lớp đều khiếp sợ không khỏi ớn lạnh cả sống lưng. Và đương nhiên ngoại trừ cô.

Sau tận bốn tiếng lên lớp cuối cùng giờ nghỉ cũng đã đến. Mọi học viện đều đổ sô ra ngoài mà chạy như điên xuống căn tin của trường. Cô cũng đứng dậy nhưng không phải là xuống căn tin mà là đi thư viện. Cô cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi. Một đừng đi thẳng xuống thư viện cô vô tình bắt gặp một nhóm nữ xinh đang đứng tụm lại một chỗ bàn tán chuyện gì đó. Cô vốn không quan tran tâm đến việc này nhưng chỉ vừa mới đi được vài bước đã có âm thanh hốt hoảng vang lên.

"Hắc...hắc... là hắc xà." Giọng nữ nhân thanh thoát vang lên đầy hoảng hốt.

Một con rắn đen to dài như một con trăn đang nhe nanh lên kêu khè khè thật kinh sợ. Sao một con yêu thú như này lại xuất hiện ở đây cơ chứ. Hắc xà nhe nanh chuẩn bị phóng lên tấn công đám nư xin kia thì bỗng thân ảnh cao gầy của cô xuất hiện đánh một đòn vào con rắn làm nó quy tiên ngay tại chỗ. Vốn dĩ cô không muốn động tay vào nhưng đám nữ sinh này thuộc khu bình thường nếu cô không làm hì ác có chuyện. Thân ảnh cao gầy, mái tóc đen được thả loạn đến ngang lưng. Trên nặt còn đeo thêm cả một chiếc mặt nạn che đi một phần khuân mặt lại vô tình tạo ra cho cô một lực hút vô hình đầy mị lực. Điều này làm cho đám nữ sinh kia như điêu đứng trước dáng vẻ đầy tiêu soái của cô.

"Là...LÀ KẺ BÀO LÀM RA CHUYỆN NÀY. MAU BƯỚC RA ĐÂY."

[Bách Hợp] Ma Vương Truy Thê - LỳNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ