Chap 3 : Cô trở về anh có vui không?

314 5 0
                                    

Khoảng 8 giờ sáng, khi tỉnh dậy cô lơ mơ chỉnh sửa thay quần áo rồi vội vã rời đi khỏi khách sạn trên đường ra khỏi khách sạn cô đã đi ngang một người cô không nhận ra...Người ấy là Sở Kỳ nhưng 2 người không hề nhìn nhau lấy một cái rồi lướt qua nhau như cơn gió mà cơn gió này thay đổi được vận mệnh sau này của cô và anh ...

"Thầy ơi , Thầy Cảnh ơi!!! " Tiếng gọi cô vang vào tai một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, người đàn ông quay lại với gương mặt khó hiểu
" Em là ai sao lại kêu tôi là thầy? "

" Em là học trò cũ của thầy năm cấp 2 thầy nhớ em không ? Em là Lệ Ý cô bé hay ăn vụng trong giờ học mà thầy hay gọi phụ huynh và hay bị thầy cho chép bài phạt đó thầy là thầy chủ nhiệm của em mà thầy? " Cô hớn hở giải thích cho người thầy của mình .

" Trời ơi là em sao cô bé hay bị tôi mắng đây mà,  mà em không phải chuyển ra chỗ khác rồi sao?  Mấy năm qua em làm gì?  " Thầy Cảnh với vẻ mặt thân tình hỏi cô học trò cũ này.

  " Thật ra em sang Pháp cùng ông bà tại vì ba mẹ em năm đó không may mất đi nên em sang Pháp sống với hai người họ, bây giờ em quay lại đây để thực hiện mong muốn của em, thầy ơi em muốn nhận một lớp học ở miền núi hẻo lánh để dạy cho các em bé! "

   Thầy Cảnh nhìn thấy cô kiên quyết như thế nên liền đồng ý giúp đỡ sẽ tìm giùm cô.

" Mà thầy ơi thầy còn nhớ Ngọc Uyển bạn thân của em không thầy bây giờ cô ấy đang ở đâu thầy có liên lạc với cô ấy hay không em rất muốn liên lạc lại với cậu ấy!  " Lệ Ý buồn buồn nhìn thầy Cảnh .  

 " Có chứ năm nào con bé cũng quay về đây thăm trường năm nào cũng hỏi về em " thầy Cảnh lấy chiếc điện thoại ra đưa cho cô một dãy số ghi rõ họ tên Tần Ngọc Uyển.

       Cô mừng muốn khóc người bạn cô mong nhớ vì ở Pháp cô bị mất liên lạc không biết liên hệ với cô ấy bằng cách nào bây giờ cô phải bù đắp cho tình bạn này mới được, Ngọc Uyển là bạn thân nhất của cô từ hồi cấp 1 lên cấp 2 sau khi cô đi không biết cô ấy hiênh giờ ra sao có bạn trai hay chưa đang làm nghề gì.
   
      Cô không chỉ nhớ về những người này cô còn nhớ chàng trai năm đó cô hay hẹn ra băng đá để nói chuyện xuyên thời gian. Cô rất nhớ bóng hình anh ấy ngồi say sưa nghe cô kể chuyện và kể về bản thân mình khi luyện tập và phát triển công ty, hình như cô đã yêu anh ngay từ khi họ bắt đầu luyên thuyên với nhau những câu chuyện . Lúc cô đi Pháp cô rất hối hận vì không kiệp từ biệt với anh không biết anh đã ra sao có vợ chưa hay vẫn một mình.

Rất lâu sau,  cô tạm biệt thầy Cảnh .
 
Cô ăn qua loa bữa ăn trưa rồi tham quan các cửa hàng các siêu thị ở thành phố, nơi này bây giờ thay đổi khiến cô choáng váng, loay hoa sập tối cô mới nhớ đến Ngọc Uyển..

Lấy chiếc điện thoại ra cô bấm vào dãy số thầy vừa cho của Ngọc Uyển , bên kia vừa bắt máy Lệ Ý không kiềm chế được nói một tràng :

" Nè Ngọc Uyển cậu có nhớ tớ không tớ là Lệ Ý đây tớ về rồi lần này tớ không đi nữa cậu ở đâu lát chúng ta đi uống caffe , dạo này cậu sao rồi cưới chồng chưa hahaha chắc cậu chưa đâu vì cậu ngốc muốn chết, mà nè tớ cũng chưa có bạn trai hihi " kết thúc Lệ Ý mới định thần được đầu dây bên kia lúc đầu im ru lúc sau hét toáng lên :        

Tổng Tài Khó Chiều  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ