Chương thứ mười sáu. THIÊN SƠN LINH THỨU CUNG

1K 38 0
                                    

"Thu Thủy!" Vu Hành Vân bừng tỉnh, chỉ là ác mộng, nhưng sao quá thật. Nàng vẫn còn cảm giác Thu Thủy vừa đứng trước mặt nàng mà nhảy xuống vực sâu, xa lìa nàng mãi mãi khiến trái tim nàng không khỏi quặn thắt nhói đau, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả thân người. Xuân đến đông đi, hoa nở hoa tàn, cũng không biết nàng sống đơn lẻ nơi thế gian này bao nhiêu mùa lá rụng, không biết đã bao nhiêu đêm nàng đã trông thấy thân ảnh thân quen kia rời khỏi mình trong cơn ác mộng. Mỗi ngày qua đi, nàng càng mâu thuẫn. Nàng vừa sợ phải ngủ, phải chứng kiến cái giây phút hai nàng trở thành kẻ âm người dương đôi đàng cách biệt. Tuy nhiên, nàng cũng rất muốn ngủ thật nhiều, bởi lẽ, dù cho việc gặp ác mộng sẽ làm nàng đau đớn, nhưng đó là cách duy nhất nàng có thể nhìn thấy người kia, người mà mãi mãi nàng không bao giờ quên được. Từ ngày người trong giấc mộng ra đi đến nay cũng vài thập niên rồi. Người đi, không trở lại!

Nàng còn nhớ rõ như in cái ngày đáng nguyền rủa đó. Nàng từ trong động đang tịnh tâm luyện công, lại nhận được hung tin rằng Phiêu Miểu Phong đã bị bọn ngoại nhân chiếm giữ. Khi đó, nàng nhớ rõ, nàng không hề bị kích động, phải nói, nàng thật rất bình tĩnh. Người báo tin kia không phải người Thiên Sơn phái. Gương mặt hắn xa lạ, lại mang theo nụ cười mà nàng không hiểu nổi hắn cười cái gì. Nàng nhìn hắn, không tin tưởng, nàng nghĩ hắn đùa. Đúng vậy, ngày thành hôn của sư đệ và sư muội nàng diễn ra không bao lâu, vả lại, có Vô Nhai Tử và Thu Thủy của nàng ở đấy thì làm sao Thiên Sơn thất thủ được, thật là chuyện nực cười… nhưng… nét mặt xảo trá của tên kia, cái cười đắc ý kia, nàng mơ hồ có chuyện chẳng lành thực sự đã xảy ra.

Gã nam nhân kia chỉ vừa nói ra sự tình của Thu Thủy, hắn lập tức vĩnh viễn im lặng ngàn thu. Tất cả những người còn lại, làm sao có thể giữ chân được nàng lúc đó. Nàng bỏ mặc bọn chúng, nàng không màng tất cả, nàng chạy như điên như dại đến bên bờ vực kia, nàng hi vọng có thể nhìn thấy người kia đứng đấy cười với nàng: “Hành Vân, ta và ngươi sẽ mãi mãi sống tiêu dao khoái lạc cùng nhau”. Nàng nhìn thấy mọi thứ trước mắt như mờ mịt. Người đâu? Người đâu? Người đâu? Vực sâu vạn trượng thế kia, căn bản là đến xác người cũng không cách nào tìm về được. Nàng khóc. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời này, từ khi nàng hiểu chuyện, nàng khóc. Khóc vì đoạn tình duyên ngắn ngủi, khóc vì người đã ra đi, khóc vì hận bản thân ngày đó để nàng rời khỏi một mình, khóc vì nàng không thể nhảy xuống vực ngay lúc này để tương phùng với người yêu dấu dưới chốn Hoàng Tuyền. Nàng biết, nàng còn phải sống, còn phải làm một điều cuối cùng nữa mới có thể ra đi. Đó chính là: trả thù!

Bọn người vô sĩ đã dồn Thu Thủy vào đường tử lộ, một số đã xuống núi, một số khác vẫn còn chần chừ ngụ ở Thiên Sơn chưa chịu rời đi, bởi họ muốn lục tìm bí kiếp võ công của Thiên Sơn phái nhưng mãi vẫn tìm không ra. Sau đó lại biết đại tiểu thư chốn này đang tu luyện võ công nơi hang động, họ cùng nhau kéo cả đoàn người đến đó, định uy hiếp lấy bí tịch. Họ không ngờ người kia thân thủ mau lẹ đến mức họ chưa kịp thương lượng thì đã phi như bay đi đâu mất. Họ nhẫn nại ngồi chờ trước động, một lòng thề rằng không thể để tay trắng mà quay về được. Họ chờ Hành Vân, nói đúng hơn, họ chờ đang cái chết. Hành Vân, không lâu sau, quả thật trở về. Đôi mắt đỏ ngầu, vì đau vì hận, khiến cho người trông thấy nàng, tất cả đều bất giác lạnh run, tay chân mềm nhũn ra, vô lực phản kháng cơn thịnh nộ của người thiếu nữ đẹp như tiên sa ấy. Thiên Sơn, nháy mắt, máu chảy thành sông. Bọn người đó chết, đối với nàng là chưa đủ. Nàng còn muốn tìm sư đệ Vô Nhai Tử và sư muội Lý Thương Hải hỏi cho ra lẽ, vì cớ gì lại để Thu Thủy của nàng lâm vào kiếp nạn kia. Nàng tìm khắp quả núi nhưng vẫn không thấy họ đâu. Đến sau này nàng mới biết, ngày ấy là Thu Thủy đã bảo họ đến Vô Lượng sơn mà hoan hỉ, để lại mình nàng ở Phiêu Miểu Phong tiếp đãi quần hào thay Vô Nhai Tử. Thế nên, căn bản bọn họ không hề biết gì về biến cố nơi đây. Họ vô tội. Giờ nhiệm vụ của nàng là điều tra để giết hết tất cả những người may mắn thoát chết, không chừa một người nào cả!

[Bách Hợp][Edit] Câu dẫn sư tỷ của ta - Bạch Mê Điên Cuồng GiảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ