Chap 17

536 45 5
                                    

Trên đời này, người hiểu nàng nhất quả nhiên chỉ có Triệu Tiểu Đường. Nhưng là cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn cách bỏ trốn.

Thư Hân nắm chặt di động ngồi trên máy bay sắp cất cánh đến New Zealand mà bàn tay không ngừng thấm ra mồ hôi lạnh.

"Tiểu thư, trên máy bay không được gọi điện thoại."Thanh âm tiếp viên hàng không ngọt ngào vang lên ở một bên.

Nàng giống như phát hoảng quay đầu, một lúc sau mới phản ứng kịp

"Tôi biết, cảm ơn."

"Tiểu thư, cô không khỏe sao? Có phải không thoải mái ở đâu đó?" Tiếp viên hàng không nhìn nàng sắc mặt tái nhợt mà không khỏi quan tâm hỏi:

"Có cần bác sĩ đến xem một chút?"

"Tôi không sao, cảm ơn." Khéo léo từ chối lời đề nghị của tiếp viên hàng không, Thư Hân nhanh chóng nhét điện thoại vào túi xách như ném đi thứ bỏng tay, sau đó thở ra thật dài.

Thân thể nàng mềm yếu dựa ra sau, đáy mắt nổi lên sự chua xót xa lạ.

Tiểu Đường và nàng cùng ước định, nhưng nàng lại thất ước, không đi.

Sau khi Tiểu Đường rời khỏi, nàng rõ ràng rất mệt nhưng lại không thể ngủ được, tâm tư bắt đầu trở nên mạnh mẽ, trở nên không yên ổn.

Về một phương diện, nàng thừa nhận được sống cả đời cùng Tiểu Đường là chuyện dụ hoặc vô cùng vô cùng lớn. Nàng muốn ở cùng cô, được cô lo lắng chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy hạnh phúc phát run. Nhưng về phương diện khác, nàng vừa nghĩ đến sẽ kết hôn, là đã muốn phát điên thét chói tai...

Nàng không ngừng nói với bản thân Tiểu Đường là Tiểu Đường, cô ấy không phải nam nhân mà nếu phải cũng sẽ không giống nam nhân kia, cô là người từ lúc mười tuổi đã ở bên cạnh nàng, vui vẻ có Tiểu Đường, bi thương cũng có cô ấy, là người cùng nàng ầm ỹ, cùng nàng nháo loạn, ôm nàng, hôn nàng, nói với nàng cả đời sẽ ở bên nàng, không bao giờ rời bỏ...

Cùng Cô kết hôn có lẽ không phải là chuyện không thể chấp nhận. Mãi cho đến khi ra cửa Thư Hân nàng vẫn còn suy nghĩ như vậy. Nhưng không hiểu sao khi nàng vừa đi đến sân bay, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp đang chờ ở cửa lại bỗng nhiên muốn lùi bước.

Nơi đó, chỉ cần đi vào, nàng sẽ lập tức sẽ nhanh chóng kết hôn, trở thành vợ trên pháp luật của Triệu Tiểu Đường cô, Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một sự sợ hãi mãnh liệt, sự sợ hãi này trong nháy mắt bao phủ tâm trí nàng.....Thư Hân chạy đến sau một gốc cây bên đường, hơi giật mình nhìn bóng lưng của cô.

Thư Hân nàng nhìn thấy, Cô hôm nay rất nghiêm túc. Cô ấy không phải người thích mặc váy vóc ngoại trừ váy công sở dùng đi làm, tuy rằng cô mặc vào rất đẹp, nhưng lại ghét cảm giác bánh bèo yếu đuối. Vậy mà hôm nay cô ấy lại mặc.

[Đại Ngu Hải Đường] [Edit] ĐÊM KHÔNG THÊ SỦNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ