Dazai thở dài, sao sau khi mình tỉnh dậy lại là ở bệnh thất rồi? Không những thế, lại còn bị Kunikida mắng cho một trận. Chả phải là hắn chỉ ngủ một giấc thôi à? Sao mọi việc lại thành ra như thế này?
Phiền quá, thôi không nghĩ đến nữa. Hắn còn phải đi nhanh không lỡ học thì chết. Coi nào, hôm nay học cùng với Gryffindor. Lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám chắc ở kia nhỉ.
Nhẹ nhàng đi vào lớp, hắn bước vào chỗ ngồi cạnh Draco. Chậc chậc, hắn có thể nhìn thấy ánh mắt 'đắm đuối' giữa nhà Slytherin và Gryffindor đấy. Không những thế, hắn còn thấy có vẻ như là các bạn gái trong lớp đang rất... hưng phấn?
Dazai ngồi xuống cạnh Draco, đánh giá một chút về căn phòng. Tổng thể thì cũng khá tốt, cách bài trí đồ đạc trong phòng không gây cho người xem cảm giác phô trương, và...
- Dazai, Dazai! Sáng nay cậu đi đâu vậy, tiết một cũng không thấy đến?
Hắn liếc mắt sang con công ngồi bên cạnh, trả lời:
- Đi lên tháp thiên văn nằm ngủ trốn tiết.
Draco vẻ mặt mộng bức, tỏ ra mình không còn gì để nói nữa.
Dazai nằm ườn ra bàn, cảm thấy vị giáo viên này đúng là đáng trách, vào tiết gần được ba mươi phút rồi, ông ta còn chưa đến nữa.
Mà đợi chút, mùi gì mà nồng nặc thế nhỉ, mùi nước hoa? Tuy hắn không phải là ghét cái mùi này, mà là nó nồng nặc đến phát ớn luôn.
Ngay sau đấy, một quý ông với nụ cười ngu si và mùi nước hoa nồng nặc tiến vào. Hắn có thể nghe thấy vài tiếng kêu phấn khích từ các bạn nữ xung quanh. Đây chắc hẳn là giáo viên, kinh khủng, đi dạy học mà cứ như đang biểu diễn trên sàn diễn thời trang.
Ông ta bước về phía một cậu bé bên bàn Gryffindor, cầm cuốn Du ngoạn với những con quỷ khổng lồ, nằm trong đám sách của cậu bé ấy, giơ lên cao để phô ra bức chân dung của chính ông đang nháy mắt trên bìa cuốn sách.
Ông ta chỉ vào bức chân dung của mình và nháy mắt:
- Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy – Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!
Ông dừng lại một chút để chờ học trò bật cười, thấy vậy, Dazai liền cho ông ta một nụ cười khinh bỉ. Hắn có thể nhìn thấy bản chất thật sự của ông ta, vậy nên hắn không hề muốn dính tới vị này một chút nào. Không những thế, hắn còn có linh cảm không tốt về chiếc lồng mà người đàn ông kia mang theo.
Ông ta bắt đầu nói tiếp:
- Tôi thấy tất cả các con đều đã mua trọn bộ sách của tôi. Giỏi lắm... Tôi thấy hôm nay chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ. Chẳng có gì phải lo cả – chỉ để kiểm tra xem các con đã đọc bộ sách như thế nào, tiếp thu được bao nhiêu. Nhưng đợi chút... có vẻ là hai bạn học sinh kia chưa có những cuốn sách của ta phải không? Sau buổi học này, ta khuyến khích các con nên đi mua trọn bộ sách của ta.
BẠN ĐANG ĐỌC
(BSD+HP)Cuộc sống mới
Science FictionGiới thiệu ở chương đầu và xin nhấn mạnh đây là đam, dị ứng xin click back