🎯 Chap 21: Đã là người của em thì vĩnh viễn là của em.
========
Mew nhìn Gulf vẫn còn nằm ngủ ngon lành ở trên giường, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, dù sao Gulf cũng vừa mới thi xong, để cậu nghỉ ngơi một vài hôm cũng không có vấn đề gì, vì thế Mew không giục cậu dậy sớm nữa, khoác áo khoác lên người rồi cầm cặp sách đi ra ngoài.
Thời điểm ngồi ở căn tin ăn cơm trưa cùng với Tharn, điện thoại Mew đột nhiên có âm báo tin nhắn.
Hắn thản nhiên chống một tay lên má, nghiêng đầu đọc tin nhắn trên màn hình điện thoại.
Vừa đọc xong, điện thoại của Tharn cũng đồng thời vang lên.
Tharn lướt qua tin nhắn được gửi đến, nhàn nhạt hỏi:
"Có đi không?"
Mew tiếp tục cúi đầu ăn cơm, đáp:
"Không đi."
Tharn nhún nhún vai, nói:
"Vậy thì tớ cũng không đi."
Mew trầm mặc nhìn tin nhắn thứ hai được gửi đến, biết chắc chắn một điều rằng cái tin này được gửi riêng cho mình, ném mạnh đũa xuống bàn, thở dài nói:
"Quên đi, tối nay gặp."
Mew nói xong thì cầm theo khay cơm vẫn còn dư lại một nửa đi về phía khu vực đồ ăn thừa, đổ hết toàn bộ cơm vào trong thùng rác, sau đó đặt khay cơm rỗng vào nơi quy định.
Tharn theo dõi bóng lưng của Mew, dù sao thì cũng đã mất hết khẩu vị, cho dù có ngồi lì ở đây cũng không nhét thêm được miếng cơm nào vào miệng, đứng dậy theo Mew vào lớp học.
Tharn đuổi kịp cước bộ của Mew, nói:
"Nếu không muốn đi thì không cần miễn cưỡng."
"Không."
Mew xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, cười lạnh nói"
"Phải đi chứ."
Lúc Gulf tỉnh dậy đã là gần ba giờ chiều, cậu hốt hoảng cầm điện thoại lên xem, không thể tin nổi là mình đã ngủ từ hai giờ sáng cho đến tận bây giờ, không khác gì một con lợn chết.
Cậu vội vàng nhảy xuống giường rồi chạy vào nhà vệ sinh, vừa quay lại phòng ngủ đã ngay lập tức túm lấy điện thoại nhắn tin cho Mew.
Mew đang ngồi trong giảng đường, liếc mắt nhìn tin nhắn vừa được gửi đến.
[Sao anh không gọi em dậy?]
Mew ngồi ở bàn cuối, thản nhiên cầm điện thoại lên nhắn tin trả lời lại:
[Đừng nói bây giờ em mới dậy đấy?"]
[Bây giờ em mới dậy đấy thì làm sao?]
[Đồ con lợn.]
[Này!!! (#?:-!?:'n)]
Mew buồn cười dặn dò Gulf:
[Hôm nay anh về muộn, ở nhà nhớ ăn cơm đầy đủ, anh về mà thấy em kêu đói thì em coi chừng anh.]
[Còn nữa, ở trong nhà là ở trong nhà, dám đi ra ngoài chơi bời thì anh sẽ chặt gãy chân em."
[Không được nghịch điện thoại.]
Gulf nhắn lại cho Mew một cái biểu tượng nắm đấm:
[Anh nghĩ em là con nít hả?]
Cậu dừng lại một lát rồi nhắn tiếp:
[Khoan đã, anh đi đâu?]
Sắc mặt Mew trầm xuống:
[Đi họp lớp, nhớ đấy, anh sẽ về muộn, nhớ đóng cửa đảng hẳn hoi rồi hẵng ngủ.]
Gulf bĩu môi trả lời:
[Biết rồi mà. Địa chỉ, đưa em địa chỉ em mới tin.]
Mew không tình nguyện nhắn qua một địa chỉ nhà hàng.
Buổi tối hôm đó thật sự Mew không về ăn cơm.
Gulf buồn chán nằm ở trên giường xem phim, chán chê rồi lại lấy máy game của Mew chơi một vài ván, dù sao anh ấy cũng chỉ là đi họp lớp cũ thôi, mình đi theo nhất định sẽ rất bất tiện, Gulf gật đầu tự vỗ vỗ bả vai mình thay cho lời khen ngợi. Mình thật là một con người hiểu chuyện.
Trong suốt cả quá trình Mew chỉ ngồi một chỗ nhìn chằm chằm vào điện thoại, xung quanh tỏa ra khí tức người lạ chớ lại gần, trong lúc Mew định nhắn tin hỏi Gulf đã ăn cơm tối chưa, nữ sinh đang ngồi một góc sau khi uống một vài ngụm rượu, giống như lấy được chút dũng khí, nhìn về phía nam sinh đang hất cằm với mình, sau đó chậm rãi xê dịch về vị trí Mew đang ngồi.
Nữ sinh nọ buộc tóc đuôi ngựa, trên tay cầm theo một ly rượu, đặt một tay lên bả vai Mew, hỏi:
"Mew, còn nhớ tớ không?"
Động tác ấn bàn phím của Mew khựng lại, ngẩng đầu lên quan sát gương mặt của đối phương một lượt, lạnh nhạt đáp:
"Nhớ thì sao, mà không nhớ thì sao?"
Nữ sinh nọ vẻ mặt ai oán, nói:
"Rõ ràng đã ngủ với nhau rồi, sao cậu lại như vậy?"
Mew không cả buồn ngẩng đầu lên, đáp:
BẠN ĐANG ĐỌC
Người Yêu Siêu Cấp Mew Suppasit ❤ FANFIC MEWGULF
FanfictionTruyện này hay, rất hay, hổng tin thì đọc thử đi🤣🤣🤣 _________ Tác giả: Sakura. Thể loại: Đam Mỹ, Sủng, Niên thượng, Thanh xuân vườn trường. Nguồn: wattpad.com/user/Sakura. Trạng thái: Chưa full. Couple : Mew Suppasit x Gulf Kanawut ______________...