#2

1.5K 110 2
                                    

"Cậu nên đi vào trong. Người đã khoẻ hoàn toàn đâu? Dễ cảm lạnh lắm đấy."

Một cậu thiếu niên với bộ đồ thùng thình và cơ thể không ít băng bó đang rung đùi ngắm mưa dưới mái hiên.

Tokito Muichiro, Hà trụ. Một trong những trụ cột trẻ nhất từ trước đến nay. Cậu ta vừa lấy lại khả năng ghi nhớ của mình sau một trận đấu cận kề tử thần với Thượng Huyền Tứ, và có vẻ dễ gần hơn.
Từ hôm qua, cậu ta đã ghé Thuỷ phủ để tập luyện cùng với anh, một buổi tập của các trụ cột.

Tập luyện giữa các trụ cột?

Giyu không cho rằng bản thân mình là một trụ cột. Điều đó thật ngu xuẩn. Anh là một kẻ bất tài, đã bước qua mạng sống của người khác để lên được đến vị trí này, sống đến ngày hôm nay. Thế có gọi là trụ cột không?
Trụ cột lại trốn tránh trách nhiệm như cát chảy qua lòng bàn tay, trôi đi mất, chẳng cố gắng nắm giữ lại điều gì. Khi mọi người ráo riết tôi luyện kĩ năng cho trận chiến quyết định, anh lại đóng cửa từ chức. Thế có gọi là trụ cột không?

"Nghe bảo cậu thích trời xanh cơ. Tại sao lại ngắm mưa?"

Giyu bật ra một câu hỏi như để đánh lạc hướng bản thân khỏi những thứ tiêu cực đang lởn vởn trong đầu.

Thằng bé đưa mắt nhìn anh, đôi mày hơi nhíu lại, rồi lại quay về phía bầu trời.
Anh thở dài, đặt khay trà trên tay xuống sàn rồi ngồi cạnh Muichiro. Gió hất một vài giọt mưa vương trên gương mặt anh, và cả mái tóc của Muichiro nữa.

"Nếu cậu không trả lời thì thôi. Bây giờ tôi mời trà."

Trà sáng. Giyu biết rằng đây là một ấm trà ngọt ngào, dù anh chẳng bao giờ uống trà cả, vì lần đầu tiên sau rất lâu, anh mới được tự nguyện chia sẻ một thứ gì đó với người khác.
Trà nóng. Làn khói nhẹ bốc lên, trái ngược với trận mưa lạnh buốt đang diễn ra ngay trước mắt. Cái ấm ấy có lẽ cũng đã chạm đến Muichiro, vì bàn tay cậu khẽ vươn đến cốc trà, rồi đưa nó lên miệng thổi nhẹ.

"Tôi đợi cầu vồng."
Thằng bé trả lời sau một ngụm trà âm ấm.

"Sao lại đợi cầu vồng?"
Giyu hỏi, gương mặt không giấu đi được tò mò. Nghe có vẻ như anh già lắm, nhưng dù gì thì cậu ta cũng còn trong tuổi niên thiếu, đương nhiên suy nghĩ sẽ trẻ trung hơn anh nhiều. Điều đó thật thú vị đối với anh.
Ở cùng độ tuổi, anh có đuổi theo những mơ mộng ngọt ngào này không?

Anh không muốn nhớ lại nữa. Mỗi khi nhớ về những điều đã xảy ra, một vị đắng khó chịu lại vương trên đầu lưỡi.
Không muốn nhớ lại nữa.

"Mưa dù có lớn thế nào, khi nắng lên rồi ắt hẳn sẽ có cầu vồng. Cha tôi bảo rằng điều đấy cũng như trong cuộc sống, khi tình hình thực tệ, vẫn sẽ luôn có cơ hội, hi vọng để tìm được vẻ đẹp làm ấm lòng người. Tôi muốn ngắm cầu vồng để không quên đi điều này."

Rồi như thể thấy mình đã nói quá nhiều, thằng bé lại im lặng, tiếp tục thổi vào cốc trà đã sớm nguội đi, đôi mắt vẫn hướng về những tầng mây xám xịt.

Giyu lại hớp một ngụm trà vô vị.

Anh thương các thợ săn quỷ vô cùng.

Anh thương cả thằng bé nữa. Mặc dầu tuổi đời chẳng nhiều nhặn gì, vẫn không ngừng nỗ lực, đấu tranh và hứng lấy đau thương để đổi lại hạnh phúc của người khác.
Dù khắc nghiệt là thế, nhưng đời sống tinh thần của họ vẫn thật giàu đẹp.

[KnY - MuiGiyu/GiyuMui] NGHÊ VÂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ