tịch dương đỏ thẫm phủ màu lên bờ biển, những dấu chân trải dài trên nền cát ẩm in hằn những nét mờ của thời gian.
em đưa mắt trông ra phía chân trời xa xăm nơi ấy, nhìn những cánh chim trời chao lượn buổi xế chiều. em đứng nơi đầu ngọn sóng, để mặc cho gió mang hơi muối mằn mặn tạt qua mái tóc đen.
hôm nay em bảo với tôi em muốn ra biển, tôi liền đưa em đến nơi này, hơn hết, tôi chẳng bao giờ từ chối em.
em lặng người, nhìn về phương xa một cái nhìn sâu thẳm như đại dương xanh, hai bàn tay em nắm chặt.
"steven ơi, cậu ấy có thích biển không?"
"cậu ấy nào cơ?"
"park sunghoon ấy."
tôi sững người, liếc mắt nhìn em, ánh hoàng hôn mờ nhạt chiếu lên nửa sườn mặt nghiêng nghiêng góc cạnh, jaeyoon có đường nét chững chạc lắm, nhưng em vẫn chỉ mới hai mươi mà thôi. cái tuổi quá trẻ để trải qua những đau thương dìm chết con người như thế.
em ở lại chờ người ấy, tôi ở lại với em, ở lại bên đóa hoa đang từ từ héo úa.
"ừ, cậu ấy thích biển."
"em có cảm giác em sắp nhớ ra rồi steven à."
tôi im lặng, cúi đầu ngó xuống mũi giày cũ dính đầy bùn đất. chẳng còn ai nói gì sau đó nữa, em vẫn lặng thinh nhìn ngắm những cánh chim chao lượn bay về phía cuối đường mây.
.
chiều tà rủ nắng trốn chạy về phía đường chân trời xa xăm ấy, bỏ lại màn đêm lạnh lẽo vô tình dằn vặt trái tim, băng ngang những con đường lát đá, em đưa mắt dõi theo những ánh đèn xe vụt qua nơi phố thị.seoul của buổi đêm đông đúc nhộn nhịp, đứng giữa dòng người huyên náo nhìn bóng lưng em cô độc đến bi thương, bầu trời đen lấp lánh muôn ngàn ngôi sao nhỏ, chỉ có ngôi sao của em đã tắt lụi từ bao giờ.
bước chân em sựng lại giữa con phố thưa người, tiếng đàn guitar đang ngân nga giai điệu quen thuộc của những ngày xưa cũ, em đứng lại, lắng nghe, ánh mắt lộ rõ nét kinh ngạc. jaeyoon che tai, biểu cảm trên gương mặt em dần trở nên đau đớn, em ôm đầu, ngồi thụp xuống giữa con đường vắng bóng người qua.
đây là bài ca mà cậu ấy thích nhất. cậu ấy từng hát nó cho em nghe, rất nhiều, rất nhiều. tôi nhớ ngày trước em từng nói với tôi, giọng hát của cậu ấy đẹp như bông tuyết đầu mùa.
ánh đèn đường màu vàng nhạt hắt xuống bờ vai em run rẩy, jaeyoon ôm đầu khóc đến thương tâm.
"jaeyoon à..."
"steven ơi, sunghoon..."
em gọi tôi, rồi em kêu tên cậu ấy, giọng em lạc đi trong tiếng nức nở nghẹn ngào.
"em nhớ, em nhớ rồi, sunghoon, sunghoon của em!...! sunghoon của em vẫn còn ở trong chiếc xe đó, anh ơi anh, mau, cứu sunghoon của em với!"
em hoảng loạn túm lấy tôi, đầu tôi nổ bùm một cái, điều tôi lo sợ nhất, đang xảy ra trước mắt tôi rồi. khúc nhạc ven đường giáng một cú mạnh mẽ đến nhẫn tâm vào những kí ức ngủ say trong tiềm thức của jaeyoon. có lẽ những hồi ức về một thuở mặn nồng đã qua là điều cả đời tôi chẳng mong em nhớ. vì hồi ức đẹp không thể quay trở lại là những nỗi đớn đau dằn vặt tâm hồn.
.
hôm đó, cũng là một ngày mưa tuôn xối xả.
BẠN ĐANG ĐỌC
jakehoon | đóa hoa cuối cùng
Fanfictionđóa hoa cát cánh cuối cùng đã nở, nhưng người ấy đi mãi chẳng về by: mei 🐹 đã hoàn