Chương 10

156 16 2
                                    

Hai người ngây ngốc đi a đi trên bờ cát, không tự giác quay đầu, chờ phản ứng lại cùng nhau cười, trong dư quang hoàng hôn lưu lại chuỗi dấu chân dài làm bạn.

Lão phụ nhân kia đang nấu cơm, bọn trẻ nhà bà đều đang làm việc trong thành phố, chỉ có bà không chịu rời khỏi căn nhà do một tay chồng dựng nên, mới lưu lại nơi này. Thấy Tiểu Ngư Phu đã trở lại, sau lưng còn dẫn theo một nam nhân cao lớn, lập tức hiểu rõ đại khái đã tìm được người rồi, lau lau bàn tay bị mỡ vấy lên, sang sảng cười đón đi đến.

Tiểu Ngư Phu cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng là lão phụ nhân một mực giữ bọn họ ở lại mấy ngày, hay nên nói là bà xem hai người giống như con bà đi, vừa thấy đã rất vui. Lại nấn ná thêm mấy ngày, Nhân Ngư mới dẫn theo Tiểu Ngư Phu rời đi, mới cùng lão phụ nhân từ biệt. Vì báo đáp ơn chăm sóc trong khoảng thời gian này, trước khi rời đi Nhân Ngư đến biển lấy trân châu, trộm nhét vào túi tạp dề lão phụ nhân đặt trên ghế.

Mặc dù ở chỗ này thật sự rất vui vẻ, nhưng vẫn không phải là nhà thuộc về hai người.

Bên kia của hải đảo là một cái vịnh thiệt lớn, hình dáng giống trăng rằm, bởi vậy được dân bản xứ gọi là vịnh Ánh Trăng. Từ nơi này đi đến biển phía Tây, sau đó lặn xuống, chính là nơi Nhân Ngư sinh ra. Sau khi Tiểu Ngư Phu nghe được, cau mày có chút đau lòng, đường xá xa như thế, Nhân Ngư lúc ấy còn rất nhỏ đã bị dòng nước mang đi, bị bắt rời đi đến làng chài xa rất xa bên kia đại dương.

Sau đó bọn họ gặp nhau.

Không biết vì sao Nhân Ngư tộc không coi trọng con cái, đặc biệt là đứa con do giống cái sinh ra, bình thường sẽ lưu lại bên người bạn đời, rồi tự mình rời đi. Đúng, những nhân loại bị dụ hoặc cũng không phải bị ăn luôn, mà là thành đối tượng bạn đời, nếu đối phương tâm tính tốt sẽ sinh ra một đứa con vì bọn họ lưu hậu đại, bằng không một lời không hợp sẽ rời đi, chỉ có ảm đạm.

Có thể nói loại sinh vật kỳ quái này vô cùng tôn trọng tình yêu, cũng đối với cảm giác tôn trọng quá mức. Một khi tình cảm phai nhạt, sẽ vẫy vẫy đuôi ném bạn đời xuống. Bất quá sau khi có ký ức truyền thừa trong đầu, Nhân Ngư đối với đồng tộc ngả ngớn cũng không có hảo cảm, ôm Tiểu Ngư Phu lăn lộn trên bờ cát, kể ra mình có bao nhiêu thích, bao nhiêu sâu nặng yêu hắn.

Tiểu Ngư Phu một tay chống trên người Nhân Ngư, một tay chải lại những sợi tóc tán loạn trên trán cậu, sau đó cúi người không chút keo kiệt hôn một cái nồng nhiệt. Hắn tất nhiên tin, ánh mắt hai người giống nhau, tràn ngập tình yêu hận không thể một ngụm đem đối phương ăn luôn vào bụng.

Tựa như xương sườn cùng thân thể, cho nhau giao hòa, nếu tách ra máu chảy không ngừng, thống khổ không thôi.

Tất nhiên, lời ngon tiếng ngọt không cần phải thường xuyên treo bên miệng, cho dù có người khác, nhất định sẽ chỉ cảm thấy bọn họ mỗi một câu đều trao nhau tình yêu nồng đậm.

Tiểu Ngư Phu cùng Nhân Ngư định cư ở vịnh Ánh Trăng bên này, cố ý chọn nơi không có dân địa phương, vừa ra khỏi cửa chính là biển rộng mênh mông vô bờ, bọt sóng không ngừng cọ rửa đá ngầm. Trước khi đi Tiểu Ngư Phu cố ý nghiên cứu cấu tạo trong nhà của lão phụ nhân, sau đó để Nhân Ngư cùng hắn vào nội thành bán số trân châu còn dư lại, đổi thành vật liệu trở lại vịnh bên này xây nhà.

Màu trắng, mái vòm nhà bằng đá, tuy rằng không lớn, nhưng cũng là một ngôi nhà rất ấm áp.

Cố ý xây một ô cửa sổ bên mép giường phòng ngủ, mở ra chính là nước trời xanh thẳm, trước cuộn sóng tranh nhau vỗ lên bờ biển khiến Hải Âu kêu to có vẻ mơ hồ không rõ. Vào ban đêm, gió biển thổi qua cây dừa, cành lá phát ra tiếng 'rào rạt' nhỏ vụn, thủy triều lên xuống, cộng hòa diễn tấu một khúc ru ngủ.

Nhưng, người trong phòng ngủ không được.

Tiểu Ngư Phu không ngừng một lần lại một lần bị ấn trên chiếc giường mềm mại, Nhân Ngư hung ác hôn môi cùng bộ dáng ôn nhu thường ngày hoàn toàn khác nhau, quả thực muốn nồng nhiệt đem cốt nhục hai người hòa tan vào nhau. Hắn chỉ có thể bị động tiếp thu, trước kia sức lực bồi dưỡng ra để bắt cá hoàn toàn không dùng đến, tận lực mở rộng thân thể. Tiểu Ngư Phu đối với việc này vốn cảm thấy rất ngượng ngùng, sau khi đã đã qua nhiều lần sờ sờ thân người, thần trí trầm mê kích thích khiến hắn càng thản nhiên theo đuổi thứ mình muốn. Tựa như hiện tại, hô hấp Nhân Ngư rối loạn vài phần trước động tác của hắn, càng sâu mà câu lấy đầu lưỡi của Tiểu Ngư Phu, đôi tay không an phận trên dưới vuốt ve.

Màng sa trên cửa sổ nửa mở bị gió thổi bay, trận gió mát mẻ tiến vào, khiến nhiệt độ của hai thân thể gắt gao dán nhau hơi chút giảm thấp.

Nhân Ngư đem Tiểu Ngư đặt giữa hai chân Tiểu Ngư Phu, giữ chặt bạn đời dưới thân đến không thể nhúc nhích, mới vừa lòng rời khỏi khoang miệng, đắc ý cười lộ hai chiếc răng nanh có chút đáng yêu. Tiểu Ngư Phu tất nhiên bị manh rồi, tên đại gia hỏa này đôi khi lộ ra bộ mặt ngốc ngốc, khiến hắn không chớp mắt mà nhìn, mỗi một cái biểu tình đều ghi tạc tận đáy lòng.

Đêm nay là đêm Ngư Phu động dục, trên người Tiểu Ngư Phu khắp nơi đều là dấu ấn dục vọng, so với trước kia càng thêm nhiệt tình. Mặc dù hai người đều mới nếm được hương vị tình dục, nhưng Nhân Ngư thắng được ở chỗ khi thành niên được truyền thừa ký ức, nên so với Tiểu Ngư Phu thành thạo hơn không ít, từng chút đem tri thức lý luận thành thực tiễn.

So với Nhân Ngư, hiện tại Tiểu Ngư Phu trơn bóng nằm càng giống như con mồi sắp bị nuốt vào bụng, dưới ánh mắt nồng cháy cơ hồ muốn trốn đi.

Lần đầu tiên tương ngộ, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên chia lìa…… Mà hiện tại, hai người đều đang trải qua buổi tối đầu tiên nồng cháy.

Quả thực bị ăn luôn……

Tiểu Ngư Phu nửa híp mắt, cười cười, mở tay ý bảo muốn ôm. Nhân Ngư liền cúi người, gắt gao ôm lấy bạn đời của mình.

Tựa như đóa hoa đến thời điểm nở rộ, tựa như trái cây đến thời điểm chín gục, bọn họ tự nhiên mà mở miệng, cùng nói ra câu ——

“Ta yêu ngươi.”

—— Chính văn hoàn ——

[Edit] [ĐM] Ký Sự Dưỡng Ngư Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ