one

445 79 2
                                    

Khổng Tuyết Nhi xếp gọn những khay bánh trên kệ gỗ. Mùi bánh mới thơm thơm bay tỏa khắp tiệm nhỏ. Hương trà nhàn nhạt lởn vởn trước đầu mũi, thấm đượm trên váy áo và vải vóc. Tuyết Nhi đưa tay vén chiếc rèm sờn cũ màu be, quấn gọn lại rồi vắt lên khung cửa. Nắng vàng len qua ô cửa sổ, tràn vào phòng, đổ dài trên những dãy bàn ghế cổ xưa. Ánh nắng giòn tan cùng mùi gỗ mộc mạc đua nhau xen lẫn trong khí quản. Nắng mai dịu nhẹ và bình yên, làm lòng nàng nhẹ nhàng và thanh thản đến lạ kỳ. Chút bụi mờ bốc lên bên ô cửa, lơ lửng trong không gian làm sống mũi cay cay. Tuyết Nhi khịt mũi, vòng tay tự ôm lấy chính mình, miệng khẽ xuýt xoa vì tiết trời lành lạnh.

- Thư Hân ơi, tắt quạt đi. Lạnh chết em rồi.

- Ớ. Lười lắm ~ Em tự tắt đi chứ.

Ngu Thư Hân ngồi duỗi chân trên ghế dài, lười biếng lướt điện thoại. Khổng Tuyết Nhi bĩu môi, bất đắc dĩ bước ra khỏi quầy, đi đến góc nhà chỉnh công tắc quạt trần.

- Đợt này sao Triệu Tiểu Đường không đi cùng chị?

- Em ấy bận rồi. Nhưng lần này trong đội có người mới, một em gái xinh đáo để, gọi là Dụ Ngôn.

- Thế à?

- Ừ. Nhưng tụi chị không chung nhóm với em ấy.

Khổng Tuyết Nhi lơ đãng nhìn ra ngoài sân vườn, nơi có vườn rau xanh non nàng trồng ba tháng trước xen lẫn giữa mấy đóa lưu ly lam nhạt. Phong linh chao đảo, leng keng trước ngọn gió đầu đông. Gió khẽ giật tấm màn mỏng nhẹ, kéo khung cửa gỗ già cỗi kêu cọt kẹt. Mặt Trời đã lên nhưng sương mù vẫn còn lởn vởn tà tà dưới chân đồi và những giọt sương ban mai vẫn còn đọng trên từng phiến lá non mềm. Toàn bộ cảnh vật đều toát lên mùi hương bình dị của đồng quê, của đồi núi. Đây có lẽ là điều mà Khổng Tuyết Nhi yêu nhất ở nơi này. Không có xe cộ đông đúc, chỉ còn thiên nhiên trong lành.

- Chả có em gái nào tự dưng bỏ việc ở thành phố rồi chạy về cái miền khỉ ho cò gáy này mở tiệm bánh như em.

- Em hai mươi bốn rồi. Với lại, chị có phải cũng đang tự nói mình hay không đấy. Chị cũng đang nằm ì ra trong cái tiệm bánh khỉ ho cò gáy này đó thôi.

- Xì. Người ta làm tình nguyện viên, đôi ba tháng về đây một lần. Còn em, ở đây suốt cả năm.

Khổng Tuyết Nhi cười cười, lắc lắc đầu. Cái "dăm ba tháng" của Ngu Thư Hân cũng xấp xỉ một năm của Khổng Tuyết Nhi chứ cũng chả ít. Tuy Thư Hân là bạch phú mỹ tiền bạc không thiếu nhưng lại không hề ra dáng người giàu làm oai. Lúc mới gặp, Khổng Tuyết Nhi cũng không biết Ngu Thư Hân thuộc dạng tiểu thư nhiều tiền. Tính tình nàng ta cũng rất tốt, không ngại dùng tiền của mình kiếm được đổ vào mấy đợt tình nguyện phi lợi nhuận như thế này. Nếu tham lam mà nói, Khổng Tuyết Nhi muốn cưới Ngu Thư Hân luôn cho đời này an nhàn. Nhưng mà Ngu Thư Hân có bạn gái rồi, cũng là hạng đại gia giàu có – Triệu Tiểu Đường. Nói chung, nếu Khổng Tuyết Nhi đủ gan đập chậu cướp Ngu Thư Hân thì Triệu Tiểu Đường cũng thừa khả năng giật sập tiệm bánh quèn này của nàng.

- Chị vẫn chưa định đi hở?

Khổng Tuyết Nhi cùng Ngu Thư Hân đồng loạt hướng mắt nhìn đồng hồ treo tường.

| dụ tuyết trùng sinh | đồi cúc dại |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ