Chương 20

243 14 0
                                    

Gần một giờ Thẩm Lạc mới trở lại Tô Châu, hắn chạy trên đường rất gấp, lúc sắp tới nhà lại chậm đi, động tác dùng chìa khoá mở cửa cũng đều rón rén, sợ đánh thức người trong nhà.

Khí trời Tô Châu cuối năm, thường hay một hồi mưa thu một hồi lạnh lẽo, khi Thẩm Lạc vào trong nhà chỉ cảm thấy bản thân mình thật cóng, ngược lại bên trong phòng khách đặc biệt ấm áp.

Vốn tưởng rằng Hạ Nhất Dương đang ngủ ở trong phòng, kết quá Thẩm Lạc vừa mở đèn phòng khách, người nằm trên sô pha liền trở mình.

Thẩm Lạc ngay lập tức tắt đèn.

Hắn chờ một lúc, rồi mới chậm rãi tới gần ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha.

Hạ Nhất Dương chỉ cần thật sự mệt thê thảm, chất lượng giấc ngủ luôn luôn rất tốt, lúc trước khi làm tình đến nửa đoạn sau, anh đều có thể chợp mắt một lúc do hết thể lực chịu đựng, điểm ấy trái lại làm cho Thẩm Lạc hâm mộ.

Hạ Nhất Dương quả nhiên không tỉnh, nhưng dường như ngủ không yên, tay anh nắm chặt trước ngực, khi Thẩm Lạc đắp chăn cho anh mới phát hiện trong tay đối phương đang siết thứ gì.

Thẩm Lạc nhìn kỹ một chút, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên đôi mắt ngủ sưng đỏ của Hạ Nhất Dương, cũng không biết hắn đang đau lòng hay là vui mừng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng chạm vào, Hạ Nhất Dương vẫn không tỉnh, Thẩm Lạc lại nhìn anh một lúc, rồi cầm điện thoại di động đi tới ban công.

Trương Ngưng không nghĩ tới nửa đêm còn có thể nhận được điện thoại của con trai, bà vốn ngủ nông, cũng cảm thấy không sao khi Thẩm Lạc muộn như vậy còn quấy rầy mình, ngữ khí của bà vừa căng thẳng vừa ân cần.

"Con về rồi?" Trương Ngưng hỏi.

Thẩm Lạc "Vâng" một tiếng, hắn có chút do dự nói: "Sốt ruột nên quên mất đã trễ thế này."

Trương Ngưng lập tức nói: "Không sao."

Thẩm Lạc im lặng một lúc, đi thẳng vào vấn đề: "Ngày hôm nay mẹ tới chỗ con?"

Trương Ngưng: "Mẹ đến đưa ít đồ." Bà chần chừ một lúc, rồi mới chậm rãi nói, "Kim phật kia... Mẹ luôn cảm thấy đó coi như là cũng cứu con, nên muốn đưa cho con để bảo đảm bình an."

Thẩm Lạc không lên tiếng, kỳ thực bây giờ nhìn lại chuyện này rất là mỉa mai, lúc đó hắn nuốt vàng, vừa cầu sinh cũng là liều chết, người già mê tín cổ hủ, đến nay đã qua nhiều năm như vậy, coi như bên ngoài tiếp nhận, nhưng trong xương vẫn còn mù quáng.

"Thằng bé kia..."Trương Ngưng khô cằn tìm lời, "Rất tốt, mấy con... Cố gắng sống tốt."

Thẩm Lạc cười khẽ: "Con biết rồi."

Trương Ngưng còn nói, đến tết dẫn cậu ta về nhà ăn cơm.

Thẩm Lạc suy nghĩ, nói, tính sau đi.

Trương Ngưng rất thất vọng "Ừ" một tiếng.

Thẩm Lạc quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách, Hạ Nhất Dương hình như vừa trở mình, cái chăn vừa đắp cho anh đã rớt xuống một nửa.

"Con cúp đây." Thẩm Lạc thản nhiên nói, dừng một chút, hắn lại thấp giọng nói một câu, "Cảm ơn mẹ."

Động tác trở mình lần này của Hạ Nhất Dương có hơi lớn, mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, anh ôm lấy cái chăn ngồi dậy, hai mắt hầu như sưng thành một cái khe.

Thẩm Lạc đóng cửa ban công, gọi anh một tiếng: "Nhất Dương."

Hạ Nhất Dương híp mắt nhìn hắn, cảm thấy như là đang nằm mơ: "Anh đã về rồi?"

"Anh không về thì còn có thể đi chỗ nào?" Thẩm Lạc nở nụ cười, hắn ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhất Dương, cúi đầu nhìn thấy trong tay đối phương còn đang nắm chặt kim phật.

Rốt cuộc Hạ Nhất Dương xem như thanh tỉnh một chút, theo bản năng muốn tìm nơi giấu kim phật đi, đã bị Thẩm Lạc giữ tay lại.

"Đừng giấu." Hắn nói, "Không sao."

Hạ Nhất Dương lúng túng nói được.

Thẩm Lạc nhìn đôi mắt của anh, thở dài: "Em đây là khóc bao lâu, cánh hoa của Tiểu Hoa đều ỉu xìu rồi."

Tuy nói trong ký túc xá đại học, Hạ Nhất Dương bởi vì diện mạo nên có mỹ danh "Giao tế hoa" tất cả đều biết, thế nhưng thật sự không có ai gọi biệt danh này trước mặt anh.

Đầu lưỡi của Thẩm Lạc cứ như vậy nhẹ nhàng thốt ra, gọi dáng vẻ khóc sưng mắt này của anh một cách thanh tỉnh thoát tục như thế.

Hạ Nhất Dương đỏ mặt không đúng lúc.

Thẩm Lạc gỡ đầu ngón tay của Hạ Nhất Dương ra, cầm kim phật ra hiệu đối phương cúi đầu, hắn duỗi hai tay, ôm Hạ Nhất Dương, đeo tượng phật trên cổ anh.

"Rất đẹp mắt." Thẩm Lạc đánh giác một phen, hắn ôm Hạ Nhất Dương không buông tay, lần thứ hai gần kề hôn mí mắt của đối phương.

"Bao cao su mua chưa?" Thẩm Lạc đột nhiên hỏi.

Hạ Nhất Dương: "Mua, mua rồi."

Thẩm Lạc: "Trước tiên ngủ đã."

Hạ Nhất Dương sửng sốt một chút rồi mới đồng ý một tiếng, nét mặt khó tránh khỏi có chút thất vọng.

"Anh sợ làm đến một nửa thì em ngủ mất." Thẩm Lạc miết cổ của anh.

Hạ Nhất Dương lại đỏ mặt, nhưng vẫn nghiêm túc mạnh miệng một câu: "Sẽ không đâu."

Ghế sô pha trong phòng khách rất lớn, Thẩm Lạc trực tiếp cởi áo trên cùng quần dài ôm Hạ Nhất Dương ngủ, hắn kéo chăn, đắp đến bả vai của Hạ Nhất Dương.

"Đừng nghịch loạn." Thẩm Lạc nhắm mắt, đè lại cái chân không thành thật của Hạ Nhất Dương.

(ĐM) Niên hoa - Tĩnh Thuỷ BiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ