Chương 5

905 43 4
                                    

Tiểu khả ái by Thị Tửu Cật Trà

Edit: Mio (✧ω✧)

Chương 5

Thượng Nhiên không nhớ rõ tình cảnh trong nhà lúc ấy ra sao, có quá nhiều sơ hở, không chỉ có cốc đánh răng, khăn lông mà còn có quần áo của Doãn Minh Tê, ai đến đây cũng sẽ biết trong nhà không chỉ có một người.

Chỉ là hắn không nghĩ Thượng Phó Nguyên sẽ ác như vậy, trực tiếp tìm người chụp ảnh lúc hắn ở bên Doãn Minh Tê.

Thượng Phó Nguyên hỏi hắn: "Con học làm đồng tính luyến ái từ bao giờ đây?"

Sau đó Thượng Nhiên không hề giãy giụa phản kháng, chỉ đến ngày thứ ba hắn tuyệt thực, mẹ Hứa Hân Nghi mới ở ngoài cửa hỏi: "Con cho rằng làm vậy sẽ có ích sao?"

Không có ích gì. Thượng Phó Nguyên sẽ không quan tâm hắn sống hay chết, chỉ biết rằng đứa con trai này có làm ông ta mất mặt hay không mà thôi.

"Thằng nhóc kia hôm qua đến tìm con."

Thượng Nhiên rốt cục có phản ứng, hắn đến gần sát cửa mới biết mình bị nhốt, không thoát được.

"Ba con muốn nói chuyện với cậu ta nhưng mẹ ngăn rồi." Hứa Hân Nghi dường như bất đắc dĩ thở dài, "Thượng Nhiên, bỏ đi con, con không phản kháng được đâu."

"Các con sắp thi đại học rồi, thằng nhóc kia cũng lo lắng cho con lắm. Nó như vậy con cũng không muốn phải không? Con..."

"Sao mẹ lại có thể nói như vậy?" Thượng Nhiên dựa vào cửa ngồi xuống, "Nếu mẹ đặt mình vào hoàn cảnh của con thì sao đây..."

Không quở trách, không đặt hi vọng, bình tĩnh phán đoán, lý trí phân tích, Hứa Hân Nghi biết thái độ của hắn trước nay đều như vậy.

Hứa Hân Nghi trầm mặc một lát, nói: "Con suy nghĩ cho kĩ đi."

Thượng Nhiên ngồi trên sàn nhà lạnh băng hai tiếng, cuối cùng hắn vật vã vùi mình trên giường.

Sáng sớm hôm sau, hắn cạy cửa sổ lầu hai nhảy ra ngoài, chó không sủa như dự đoán, Thượng Nhiên thành công thoát khỏi căn phòng ngột ngạt.

Bảo mẫu qua cửa kính xuyên thấu nhìn thấy bóng dáng chạy đi vội vã của hắn, có hơi không yên tâm quay đầu hỏi: "Bà chủ, việc này..."

"Cứ kệ nó đi." Hứa Hân Nghi ánh mắt bình tĩnh chất chứa đau thương, nàng sờ sờ chân chó bên cạnh, "Nó sẽ trở về thôi."

Bị bó buộc bởi một người, hắn vĩnh viễn cũng không trốn xa được.

Trạng thái của Doãn Minh Tê gần đây không tốt chút nào, Thượng Nhiên lâu rồi chưa đi học, nghe ý tứ của chủ nhiệm lớp, hắn rất có thể sẽ thôi học.

Đến lúc ra ngoài hiên tiểu khu, Doãn Minh Tê đã thấy Thượng Nhiên mang mũ cúi đầu.

Doãn Minh Tê luôn có thể liếc mắt một cái là nhận ra hắn.

"Thượng Nhiên?" Cậu bước nhanh qua, không quan tâm gần đây có ai không đã một mực nhào vào lòng hắn.

"Ừm." Nhung nhớ nhiều ngày như vậy khiến hắn áp lực, Thượng Nhiên bao bọc Doãn Minh Tê nói, "Có chút nhớ em."

[ĐM/Edit hoàn] Tiểu khả ái - Thị Tửu Cật TràNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ