Meraison là một đất nước kì lạ, nơi này có một truyền thống kì lạ. Vào ngày sinh nhật lần thứ mười sáu, mỗi thiếu niên sẽ được Thần ban cho một danh hiệu, và nó sẽ trở thành dấu ấn in sâu trên da thịt mỗi người.
Vì là "ý chỉ của Thần", nên mỗi người đều xem danh hiệu như lí tưởng sống, dù Người chưa từng lên tiếng về chuyện này. Là thần tối cao, nhưng Người thường không mảy may quan tâm đến cuộc sống của nhân loại. Người thích hoá thành cơn gió hay hạt phấn, nhành cây hay ngọn cỏ, dê con hay sói xám, chu du mọi nơi, lặng lẽ thăm thú từng miền đất, cách xa những thành thị xô bồ, chẳng hề để tâm đến sự tôn sùng của thế nhân đối với những danh hiệu mà mình "ban ra".
Danh hiệu, nó có thể là một công việc như The Baker - Thợ làm bánh với vết bớt bánh kem trên bàn tay, một phẩm chất như The Kind - Người tốt với dấu ấn trái tim trước trán, hay thậm chí The Conquerer - Kẻ chinh phục với thanh kiếm nơi đốt sống cổ.
Nhưng cũng có những danh hiệu "hèn mọn và bần cùng", đến nỗi các gia đình quyền quý không tài nào chấp nhận được. Có một luật ngầm rằng, bất kì thiếu niên nào thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng mang loại danh hiệu hạ đẳng - chúng sẽ bị đuổi khỏi nhà, đồng thời xoá tên trong gia phả. Hoạ chăng, chỉ có những đứa trẻ nhận được vô vàn yêu thương cùng kì vọng mới có thể thoát khỏi vận mệnh lưu đày.
Veronique Leroy tuyệt đối không phải một đứa nhỏ như vậy. Câu trước là không, câu sau càng chắc chắn là không.
Nhà Leroy là một trong những gia tộc giàu có và quyền quý nhất kinh đô. Hai thứ bọn họ không bao giờ thiếu, chính là tiền tài cùng danh tiếng. Những người đứng đầu gia tộc sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ quyền lợi và thanh danh của mình. Họ không quan tâm dòng chính hay dòng phụ, mỗi đời gia chủ đều phải là thiếu niên có danh hiệu cao quý nhất của thế hệ đó.
Veronique từng là một đứa con nhận được không ít kì vọng, từ cả cha mẹ lẫn họ hàng. Thông minh và lí trí, sự hiểu chuyện của em quả thực vượt xa những đứa trẻ cùng trang lứa. Dù không thực sự được yêu thương, thậm chí không được yêu thích vì tính cách khép kín, nhưng Veronique vẫn luôn gánh trên vai kì vọng của mọi người. Đến trước sinh nhật mười sáu tuổi của Verri, giới thượng lưu ở cả kinh đô đều tin rằng, em sẽ là gia chủ đời tiếp theo của nhà Leroy.
Hi vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều.
Vào một ngày giữa thu, ngày em tròn mười sáu, khoảnh khắc trọng đại quyết định toàn bộ cuộc đời em, thời điểm quyết định sự bình yên hay sóng gió của cả gia tộc.
Im phăng phắc.
Ánh sáng chói loà toả ra từ nơi ngực trái.
Không khí trong sảnh chính dinh thự bỗng chốc trở nên đặc quánh. Người nhà Leroy như đang ngưng thở chờ đợi. Veronique được đưa ra sau màn, để mẹ và các cô, các dì giám định cho em.
Trong khoảng không im ắng, chợt có tiếng khóc nức nở vang lên, ngang nhiên ném một khối đá lớn vào mặt hồ rung động. Đám người bên dưới bắt đầu rì rầm bàn tán.
Có vẻ cháu gái của gia chủ đã nhận được một danh hiệu kém cỏi tột cùng.
Một người cô của Veronique bước ra khỏi màn che, bà thì thầm vào tai cha mình. Chủ nhân gia tộc Leroy tối sầm mặt, khẽ nhíu mày nói với con gái mấy câu.
BẠN ĐANG ĐỌC
The Title
Short StoryLà danh hiệu, hay là lời nguyền? Đứng trước sự trêu đùa của số phận, em sẽ làm sao đây? Thiếu nữ mười sáu xuân xanh, em sẽ quyết định thế nào? Chọn con tim, hay là nghe lí trí? "Em phải chọn sao?"