[Tử bất đoạt chu] Tiết tử

211 15 3
                                    

Trời vào đêm, trăng mờ sương lạnh, thi thoảng có tiếng quạ kêu vang lên như chuông gọi hồn.

Ở Huyết Liên cung nằm sâu trong rừng rậm tối tăm chẳng thấy ánh mặt trời, lại có một hồ sen nở rộ, hương sen thơm ngát lan tỏa khắp mười dặm, tựa như thứ thanh khiết duy nhất giữa chốn bùn nhơ u tối.

Bấy giờ, có một thiếu nữ đang chèo thuyền ra giữa hồ sen. Đó là một cô nương xinh đẹp, trạc tuổi đậu khấu, trên người vận một bộ hồng y đỏ rực như hoa Tát Nhật Lãng. Màu đỏ vốn yêu mị, mặc lên mình nàng lại bớt mấy phần tà khí, thêm mấy phần tươi sáng. Thiếu nữ bước đi nhẹ tựa chim yến, ắt hẳn khinh công không kém, chỉ tiếc trên cổ chân nàng lại đeo một chiếc lục lạc bằng bạc, mỗi bước đi đều phát lên tiếng leng keng vang vọng, khó mà giấu được hành tung.

Thiếu nữ hái đầy một giỏ sen tươi, vừa bước chân lên bờ, đã thấy một nữ tử khác hớt hải chạy đến, bảo:
"Thiếu cung chủ, hãy mau quay về địa cung, cung chủ cho gọi người vào hầu."

Hồng y thiếu nữ gật đầu, đáp:
"Ta biết rồi."

Nói xong, nàng bèn dời gót về hướng Bắc, men theo con đường dẫn xuống lòng đất, đi một lúc lâu mới thấy ánh sáng lờ mờ leo lét như bóng ma trơi. Nàng đứng trước cánh cửa khổng lồ bằng đá, khẽ cất giọng cung kính nói:
"Sư phụ, A Chu đã đến."

Lúc này, đằng sau cánh cửa vang lên một giọng nói khàn khàn như vọng lại từ âm ty, lạnh nhạt bảo:
"Vào đi."

Bấy giờ, thiếu nữ tên A Chu kia mới dám đẩy cửa bước vào, tiếng lục lạc dưới chân nàng khua vang trong không gian tĩnh lặng. Chỉ thấy bước qua cánh cửa đá chính là một tẩm cung rộng lớn bằng đá thạch anh tím, chính giữa có một hồ nước, nước trong hồ đỏ ngầu như máu, vượt qua chiếc cầu đá này chính là tầng tầng lớp lớp màn trướng. A Chu xuyên qua bảy lớp rèm sa mờ ảo, cuối cùng trông thấy một chiếc giường làm bằng tảng băng to lớn.

Trên giường, chỉ thấy một nam nhân đang nhắm mắt vận công, mình khoác hồng y đỏ thẫm. Người này trông vô cùng quỷ dị, tuy rằng dung mạo đẹp đẽ, lại toát lên muôn phần tà khí, làn da trắng bệch như xác chết, trên trán có một ấn ký hình đóa hồng liên đỏ rực tựa màu máu, rõ ràng chưa già, tóc đã bạc trắng. Trông y bảy phần giống yêu, ba phần giống ma, dù có đẹp đến mức nào cũng khiến người ta thấy sợ hãi.

A Chu lại không hề tỏ vẻ gì e sợ người này. Nàng thấy sắc mặt y tái nhợt hơn thường ngày, trên trán toát đầy mồ hôi, cả người run lên nhè nhẹ, lập tức chạy đến bên giường băng, lo lắng hỏi:
"Sư phụ, hàn độc lại phát tác sao?"

Lúc này, nam nhân kia chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí, trông thấy nàng bèn nhu hòa đi đôi chút. Y cất tiếng, bảo:
"A Chu, qua đây."

Giọng nói này không hề êm tai, nếu không muốn nói là vô cùng ghê sợ.

A Chu ngoan ngoãn đến gần. Bất chợt, nam nhân kéo nàng ngã xuống giường băng, nhanh như chớp xé rách cổ áo của nàng, sau đó cúi xuống, cắn vào bờ vai trắng muốt ấy.

A Chu không hề hoảng sợ, dường như đã rất quen thuộc với việc này. Trên vai nàng, vẫn có thể thấy rõ chi chít những dấu cắn cả mới lẫn cũ, đây chắc hẳn không phải lần đầu tiên. Sư phụ cũng không tàn nhẫn với nàng, mỗi lần như thế, y đều cho nàng dùng chút thuốc, tuy rằng máu chảy đầm đìa cũng chẳng thấy đau đớn, chỉ hơi tê dại. Cho nên, nàng chẳng hề sợ hãi.

[Tập truyện] Giang Hồ Lục KýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ