2

883 64 5
                                    

Trong phòng họp hội nghị cấp cao

"Mua lại ba hãng hàng không hàng đầu trong nước. Mục tiêu là trong vòng 5 năm nữa công ty sẽ chiếm vị trí số 1 trong top 10 của thế giới, đồng thời tuyên bố mua lại hãng hàng không hàng đầu này để nhanh chóng tham gia ngành hàng không. Dự đoán sẽ tích cực nhận đơn hàng của Mỹ, Ấn Độ và Việt Nam. Xin mọi người hãy xem qua số tiền sẽ đầu tư vào dự án này, tài sản hiện nay là 240 tỉ nhưng con số nợ lại là 940 tỉ, vì thế mà tỉ lệ hiện tại gần như đạt được là 275%"

"215.319149" 

Tiêu Chiến ngồi ở vị trí người lãnh đạo lên tiếng khiến cho toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào anh, thư ký Vương ngồi cạnh cũng nhìn anh mỉm cười

Người đang thuyết trình hỏi lại, "Sao cơ ạ?"

"Nếu số tiền hiện tại là 240 tỉ, số nợ là 940 tỉ vậy tỉ lệ hiện tại không phải là 215.319149% hay sao? Trưởng phòng Vu"

"À... Vâng... Như vậy... con số này sao có thể chứ?",  Vu Bân như không thể tin vào tai mình, anh ta loay hoay lôi điện thoại từ trong túi ra muốn tính lại

"Hãy tiến hành thu mua, kết thúc cuộc họp" 

Tiêu Chiến nói dứt lời liền đứng lên rời khỏi cuộc họp. Nhóm người nhao nhao lên khi anh mới rời đi 

"Thật là... Phó chủ tịch như vậy không phải rất quá đáng sao? Mới chỉ là một nửa thôi đấy, đáng sợ như vậy thì làm sao sống tiếp được chứ?"

"Ô... Phó chủ tịch..." 

Lời nói của Vu Bân khiến đám người đang bàn tán im bặt, họ luống cuống đứng lên nghiêm trang cúi đầu tiếp đón

"Hoá ra là không phải. Xin lỗi, tôi nhìn nhầm rồi" 

Vu Bân đưa tay lên quẹt quẹt đầu mũi rồi bỏ đi khiến đám người kia lại nháo nhác một phen, "Đúng là doạ chết người ta rồi, đừng để chúng tôi mắng bạn của cậu..."

Nhất Bác vừa nghe điện thoại vừa sải bước đi theo ông chủ của mình. Vì chân của Tiêu Chiến khá dài thế nên việc bám sát theo anh đối với Nhất Bác có chút khó khăn. Nhất Bác dùng tiếng anh để trao đổi với người ở đầu máy bên kia 

"Phó chủ tịch hôm nay sẽ tham gia bữa tiệc với đại sứ quán Tây Ban Nha, ngày mai có thể điều chỉnh lại lộ trình hay không?"

Khi cả hai vào trong thang máy Tiêu Chiến đã nhếch miệng cười rồi nói, "Giỏi lên không ít đấy"

Thư ký Vương ngạc nhiên hỏi lại, "Sao cơ ạ?"

"Ý của tôi là trình độ tiếng anh của cậu. Chín năm trước lúc mới sang mỹ cậu vẫn rất khó khăn khi nói chuyện với người mỹ còn gì?"

Nhất Bác mỉm cười nói với ông chủ của mình, "Vâng, nhưng giờ thì không còn như vậy nữa, tất cả đều nhờ có phó chủ tịch" 

Tiêu Chiến tỏ vẻ đắc ý, "Đúng vậy, sự trợ giúp quá hào phóng của tôi đã giúp cậu không ít nhỉ?"

"So với những điều đó thì mỗi lần tôi phát âm sai hay có vẻ căng thẳng anh đều sẽ nói ra những lời khiến tôi xấu hổ, anh cũng rất hào phóng trong việc nghiêm khắc và đó cũng là sự thúc đẩy lớn đối với tôi" 

Thư Ký Vương Sao Thế?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ