14

393 35 0
                                    

Trong lúc Nhất Bác đi vào bếp đặt nước nấu mì cho Tiêu Chiến, thì anh đi lại tham quan cái phòng bé tí tẹo của cậu. Tiêu Chiến nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết tình yêu trên kệ sách của Nhất Bác, anh nói cái thể loại sách ấu trĩ như vậy mà cũng có người đọc sao? Nhất Bác từ đâu xuất hiện, nói Tiêu Chiến làm sao có thể hiểu được mấy chuyện tình cảm đó. Nói xong cậu trở lại vào trong bếp. Tiêu Chiến nhìn thấy bò vất vả đang nằm sấp mặt trên giường, anh vứt cuốn tiểu thuyết lên bàn rồi muốn đi tới lật nó lại.

"Đừng.... không được động vào nó" 

Nhất Bác ngó đầu vào phòng ngủ xem Tiêu Chiến có nói xấu gì mình không, thì thấy Tiêu Chiến leo lên giường muốn lật bò vất vả lên. Chả là lúc dọn dẹp phòng, có hai ba chiếc quần lót Nhất Bác chưa kịp cất vào tủ. Vì vội quá nên cậu đã lấy bò vất vả đè lên muốn giấu đi.

Nhất Bác lao như bay đến chỗ của Tiêu Chiến. Đúng lúc anh xoay người lại và cậu đã yên vị nằm trên người của anh. Nhất Bác tròn xoe hai mắt nhìn Tiêu Chiến, trái tim trong lồng ngực đập rất mạnh. Cậu vội vàng chống tay xuống giường nâng người dậy, nhưng Tiêu Chiến đã vòng tay ôm chặt lấy Nhất Bác vào lồng ngực mình.

"Chỉ một lúc thôi. Hãy cứ để như vậy một lúc thôi được không? Tôi đã sẵn sàng, từ bây giờ sẽ nghiêm túc yêu một người. Nghiêm túc để yêu em"

Nhất Bác nâng người nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, cậu dường như không tin nổi vào những điều mình vừa nghe. Đôi mắt to tròn lấp lánh cứ vậy mà găm lên mặt Tiêu Chiến. Thấy Nhất Bác nhìn mình chằm chằm, Tiêu Chiến nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi lên tiếng 

"Tôi... câu nói đó... Tôi đã đọc được trong một cuốn sách. Như vậy có được coi là lãng mạn không?"

Nhất Bác rời khỏi người Tiêu Chiến, cậu cười gượng gạo rồi khen Tiêu Chiến rất giỏi vì đã thuộc được câu nói đó. Bầu không khí trở nên ngại ngùng, lúng túng. Nhất Bác nói cần phải vào trong xem mì đã sôi chưa, nói rồi cậu vội vàng rời đi.

Nhất Bác bê tô mì trứng tới trước mặt của Tiêu Chiến. Anh nói với cậu anh không bao giờ ăn những thứ có chứa nhiều chất hoá học như vậy, nhưng vì đây là thành ý của Nhất Bác nên anh sẽ phá lệ một lần. 

Nhất Bác bật cười rồi nói, "Vâng, tôi thấy vinh hạnh quá"

Tiêu Chiến gắp một đũa mì vào miệng, đôi mắt anh mở to. Cảm giác như kiểu vừa được ăn món gì đó vô cùng đặc sắc. Nhất Bác hỏi có phải nó rất ngon không? thì Tiêu Chiến liền nói với cậu "Cũng được đó". Nói xong liền gắp thêm một đũa mì nữa cho vào miệng. 

Nhìn Tiêu Chiến ăn hết tô mì một cách ngon lành, trong lòng Nhất Bác cũng cảm thấy rất vui. Trước khi rời đi, anh đã cảm ơn Nhất Bác vì tô mì.

"Chẳng phải trước đó anh đã nói về thứ gia vị độc hại gì đó? Vậy tại sao về sau lại ăn ngon như vậy?" 

Tiêu Chiến mỉm cười rồi nói, "Vì đấy là món ăn đầu tiên mà Thư Ký Vương nấu cho tôi".

Khi Tiêu Chiến rời đi, Nhất Bác quay trở vào nhà dọn dẹp. Lúc này bên ngoài lại có người bấm chuông cửa, Nhất Bác chạy ra mở cửa thì thấy Vương Linh đang đứng ở đó. Vương Linh vì buồn chán nên đã tìm đến cậu em trai bé bỏng để giải sầu. Cô hỏi Nhất Bác thích phó chủ tịch phải không? Cậu bật cười gượng gạo 

Thư Ký Vương Sao Thế?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ