Chap 24

770 89 11
                                    

Kim Sun Woo hiện giờ đang chui rúc ở một xó khác. Chạy điên cuồng một lúc mới nhận ra mình bị lạc, sợ quá nó đành phải trốn. Được một lúc rồi thấy không ổn, không lẽ cứ ngồi chờ chết, nó ghét nhất là như vậy, nên liều mình đi tiếp. Nói đi tiếp chứ thật ra nó đang đi về phía cổng trường. Sợ quá rồi còn tiếp gì nữa, cứ phóng đại ra khỏi cái trường quái quỷ này rồi tính, còn hai đứa kia, bất quá 24h sau báo cảnh sát đến hốt xác tụi nó thôi (tốt quá). Nó...ăn thang máy đi xuống, phần vì mỏi chân phần vì sợ phải đi cầu thang lộp bộp

Cửa thang máy mở. Nó nhìn quanh, rồi miễn cưỡng bước vào.

Thang máy đóng.

***********

Trở lại với hai người kia. Jung Won mắt hoe đỏ, lo lắng cho nó. Còn Jay thì mò đường ra cổng trường, mảy may chẳng chút lo lắng.

- À, đơn giản thế mà không biết.

Jay thốt lên, rồi kéo Jung Won đến....nhà vệ sinh.

- Đến...đây làm gì?

Jung Won rụt rè hỏi. Jay ngồi thong dong trên bồn rửa mặt, nói.

- Đợi.

Một bàn tay xô cửa nhà vệ sinh thô bạo. Khuôn mặt lo lắng xuất hiện.

- Anh ta đâu???

- Không biết. Lạc rồi.

- Sao lúc nãy trong điện thoại mày không nói?

- Không thích.

Ni-Ki chỉ muốn đâm chết tên Jay này. Kệ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lần sau lôi thằng này đến nhà làm mồi cho Hắc Bảo

Vừa chạy đi tìm Sunoo, Ni-Ki không ngừng lo lắng: "Thằng cha đó sợ ma như thế, chắc chắn đang khóc lóc ở xó nào rồi"...

Khi thang máy đi được nửa phút thì chợt khựng lại, không đi nữa.

Nó biết thang máy đã bị mất điện, nhấn nút khẩn cấp chẳng thấy ai trả lời. Cứ ở đây chờ thì có chết vì thiếu không khí thôi. Nó ra sức mở cánh cửa thang máy ra. Đến khi bàn tay ứa máu thì cuối cùng cũng mở được. Nó lách người chui ra. Nhìn đi nhìn lại. Chết tiệt, vẫn là tầng lúc nãy.

Nó bực bội đá chân vào tường thì có tiếng rơi vỡ. Nó giật bắn người. Là những dụng cụ thể dục. Sunoo từ từ tiến lại, rồi chợt mắt nó sáng lên, miệng hét.

- Được cứu rồi...

Một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thấy tăm hơi nó đâu. Ni-Ki đứng chống tay vào tường, thở hổn hển. Trường này không to, nhưng lại có nhiều ngách. " Thằng cha đó rốt cuộc chết rú ở đâu chứ? ".

Tiếng động trong đêm tĩnh mịch truyền đến, rõ ràng, sống động. Hắn nín thở, trường này âm u thật. Jay ngồi bệt xuống sàn.

- Không ngờ chỉ vì chùm chìa khoá mà Sunoo dám nửa đêm vào trường. Biết nơi đây u ám thế  thì ở nhà quách cho xong.

Ni-Ki cũng dựa vào tường

- Ai bảo ham...khoan...mày nói anh ta để quên chìa khoá nhà?

- Ừ, theo lời của ổng thì là thế

( Edit ) Khi Tôi 17 [SunKi] (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ