CHƯƠNG 1: SINH NHẬT

2.6K 162 1
                                    

Hôm nay là ngày thứ sáu kể từ khi Tiêu Chiến trốn tránh Vương Nhất Bác.

Lần cuối cùng gặp mặt là vào sinh nhật của cậu. Vốn dĩ ngày hôm đó hai người không ở cùng một thành phố nhưng vì để chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác nên anh đã đặc biệt bắt chuyến bay muộn nhất để trở về.
Trước đó Tiêu Chiến cũng không báo chuyện anh có thể về cho Vương Nhất Bác biết, không phải anh muốn cho cậu kinh hỉ mà là anh sợ sẽ có việc đột xuất xảy ra khiến không còn cách nào trở về được, dẫn đến chuyện người ta không vui. Bởi vì Tiêu Chiến biết rõ cảm giác mong đợi rồi lại phải thất vọng nó như thế nào nên đó chính là lý do trước khi anh làm việc gì thì phải chắc chắn rồi mới báo cho đối phương biết.

Mãi cho đến khi máy bay hạ cánh, mọi việc đã ổn định thì lúc này Tiêu Chiến mới lập tức gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác. Điện thoại vừa mới vang lên một tiếng đổ chuông đối phương liền nhấc máy, giọng nói trầm thấp dễ nghe của cậu từ loa truyền đến "Chiến ca?"

"Lão Vương! Sinh nhật vui vẻ!" khóe miệng của Tiêu Chiến câu lên, cảm giác mệt mỏi cả ngày nay đều biến mất "Em có ở nhà không? Anh mới vừa xuống máy bay, lát nữa anh đến tìm em"

Đầu dây bên kia hình như có chút ồn ào "Anh đã trở về rồi? Em đang ở ngoài đi ăn cùng bạn, anh đang ở đâu, em đi đón anh"

"Em... Nếu em không rảnh thì chúng ta hẹn lần khác"

"Có có có, Chiến ca anh chờ em"

"Không cần đâu... anh tự bắt taxi qua" Tiêu Chiến vừa nói vừa đưa tay bắt một chiếc taxi "Anh đang ở trên xe rồi, lát nữa gặp nhau ở nhà em nhé"

Khi sắp đến nhà của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới nhớ tới mình chưa có chuẩn bị quà cho cậu, nhất thời cảm thấy nhức đầu, vội hỏi tài xế "Bác tài, gần đây có tiệm bánh nào còn mở cửa không ạ? Nếu có thì chỉ cần ghé ở đó là được, cảm ơn bác"

Bác tài trả lời "Cơ bản là đều đóng cửa rồi, gần đây chỉ có một tiệm bánh ngọt tương đối nhỏ, được không?"

Tiêu Chiến vội vàng đáp "Được, làm phiền bác tài"

Vào đến cửa hàng Tiêu Chiến mới phát hiện, tiệm bánh này đúng là nhỏ thật hơn nữa chỉ còn lại chiếc bánh sinh nhật vô cùng nhỏ, dù sao không còn cách khác vì tạm thời cũng không tìm được tiệm bánh nào nên anh phải đành mua nó, lúc này trong lòng thầm cảm thấy có lỗi. Về sau nhất định phải bù đắp cho Vương Nhất Bác một món quà khác tốt hơn.

Lúc anh mang theo chiếc bánh kem nhỏ vội vội vàng vàng chạy đến dưới lầu nhà cậu thì Vương Nhất Bác đã chờ sẵn ở đó với chiếc bóng kéo dài dưới ánh đèn đường, Tiêu Chiến nhìn thân ảnh của cậu trong lòng đột nhiên dâng lên một dòng nước ấm và giờ này khắc này cậu đã cho anh một loại cảm giác được gọi là nhà.

Vương Nhất Bác cũng đã nhìn thấy anh, Tiêu Chiến lập tức bước đi nhanh hơn, ba bước cũng thành hai bước mà đi tới trước mặt cậu rồi đem bánh kem nhỏ đưa cho cậu "Sinh nhật vui vẻ! Quá muộn rồi nên anh thực sự không thể mua một chiếc bánh lớn cho em, em tạm chấp nhận nhé, hôm khác anh sẽ bù lại cho em món quà khác"

[BJYX/EDIT][HOÀN] THEO ĐUỔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ