Bởi vì tình trạng của Sunghoon ngày càng tồi tệ, những cơn đau quặn thắt đôi khi còn khiến em co giật, cơn ho đến cùng những trận nôn và mấy cánh tử đằng thì đỏ rực, thế nên vào một ngày có nắng hiếm hoi của mùa đông u ám năm đó tôi đã hỏi em còn việc gì muốn làm hay không.
Sunghoon ngước đôi mắt trong veo nhìn tôi, cánh môi tái nhợt và khô khốc của người đó càng làm cho khuôn mặt tiều tụy và yếu ớt hơn, em chạm bàn tay lạnh giá của mình vào tay tôi, thều thào rằng em nhớ biển lắm.
Lần cuối cùng nhìn thấy biển là khi chúng tôi đỗ đại học, cuối tuổi mười tám rực rỡ nhất cuộc đời, cả tôi, em và Jaeyoon phấn khởi ùa mình đến nơi chốn có hương vị của đại dương. Ngày hôm đó Sunghoon rất vui, tôi từng lặng lẽ nhìn ngắm khuôn mặt đắm chìm trong hạnh phúc của em cả trăm lần khi em tinh nghịch vẫy nước đùa giỡn cùng người kia. Có đôi lúc Sunghoon cũng dừng lại và vẫy tay về phía tôi, nhưng tôi lắc đầu và mỉm cười.
Tuổi trẻ của chúng tôi trước những ngày tối tăm u ám, từng sáng bừng và rạng rỡ đến như thế.
Bởi vì lúc đó tôi nghĩ hạnh phúc của mình không phải là cùng em vui, mà là nhìn em vui. Mãi tận đến bây giờ tôi mới ngộ ra, hạnh phúc của mình không phải chỉ đơn giản là nhìn em vui, cũng chẳng là cùng em vui. Mà hạnh phúc của tôi là nhìn thấy em đang vui vẻ cùng tôi.
Bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng thì vẫn có cách để trở về, nhưng bỏ lỡ một người thì chẳng có điều gì có thể thay thế. Năm tôi mười tám tuổi, tôi biết lỡ chuyến tàu cuối cùng sẽ khốn đốn thế nào, đến lúc tôi hai mươi ba tuổi, tôi còn biết bỏ lỡ một người sẽ đớn đau ra sao.
Hoàng hôn buông trên mặt biển dậy sóng, làn nước trong vắt phảng phất hình bóng một chân trời rạng đỏ. Lần đó, tôi nếp mình ở giữa một vách đá to nghe nước chảy từng tiếng róc rách, mỉm cười chua chát ngắm Park Sunghoon của mình tỏa sáng cạnh bên Sim Jaeyoon.
Em rực rỡ như hoàng hôn, em sáng bừng như bình minh, em đẹp đẽ giống những vì tinh tú trên cao và thanh thao tựa bầu trời những ngày nắng. Đối với Jongseong, Park Sunghoon giống như một thế giới trong mơ. Một thế giới lúc nào cũng đẹp đẽ, cả đời chưa lúc nào úa tàn.
"Ngày mai bọn mình đi biển nhé"
Khuôn mặt trắng bệch vùi trong chiếc hoodie to lớn có chút phiếm hồng, chắc Sunghoon đang vui lắm, từ lúc em biết bản thân mắc phải căn bệnh kì lạ đó chính tôi đã luôn giữ cho em an toàn trong căn gác xép của cả hai, số lần về nhà của em còn hiếm hoi, đừng nói đến những chuyến đi chơi xa. Những ngón tay yếu ớt của em chạm vào vai tôi.
"Cảm ơn nhé, Jongseong"
Ánh mắt đầy ấm áp, nhưng cơ thể thì lạnh buốt. Sunghoon đột nhiên ho rất to, máu và những cánh hoa cứ thế tuôn ra khỏi lồng ngực đớn đau. Tôi kéo một chiếc khăn gần đó rồi lau đi vết máu bắn trên cánh tay áo em, nhẹ nhàng nhặt những cánh tử đằng cuộn tròn trong máu tươi, em nói đúng, tử đằng thật là đẹp.
Chuyến đi biển cuối cùng của chúng tôi rất đặc biệt, không biết là bởi vì nó diễn ra vào mùa đông hay là bởi vì nó diễn ra vào những năm tháng cuối cùng của em. Mặt biển hôm đó êm đềm và lặng thinh, tôi và em ngồi trên phiến đá lặng nhìn những cơn sóng vỗ rì rào, gió tềnh tàn thổi qua những sợi tóc đen nhánh, bình minh hửng sáng phía đường chân trời. Bởi vì trời sáng khá lạnh nên Sunghoon run run, tôi kéo em lại gần phía mình, khoác thêm bên ngoài chiếc áo len dày cộm của em một chiếc blazer cứng cáp. Sunghoon cười tinh nghịch nhìn sóng vỗ từng đợt, em nhẹ đưa đôi bàn chân gầy guộc của mình chạm vào dòng nước trong vắt, cái lạnh cắt vào da từng đợt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ jayhoon / jakehoon ] hanahaki: tương tư
FanfictionFicsong: Tương tư (Táo) và Tôi chỉ muốn nói(Phan Mạnh Quỳnh)