nụ hôn

688 117 7
                                    

Gió xuân bắt đầu tràn qua những khung cửa, trời vẫn se lạnh nhưng đã dễ chịu hơn rất nhiều,vạn vật bỏ qua những đợt rét buốt hứng khởi đón ngày xuân chớm về. Rất nhiều điều tồi tệ đã xảy qua trong một năm, mọi người truyền nhau hãy bước qua năm mới thật hạnh phúc, nhưng cả tôi và em thì dắt tay nhau đi đến bờ vực của sự tuyệt vọng.

Một năm cũ đã qua đi, nhưng những điều tồi tệ vẫn còn ở đấy, có lẽ là mãi mãi.

Mặc dù những nghiên cứu về căn bệnh rất ít, nhưng tôi vẫn nhận ra cơ thể của em đang đi đến giai đoạn cuối cùng. Sunghoon đã rất yếu rồi, tôi chẳng thể làm gì cho em ngoài cầu nguyện, một kẻ chưa từng tin vào Chúa trời như tôi đã đi nhà thờ rất nhiều lần. Chỉ mong trên đời nếu thật sự có phép màu, hãy để em của tôi được bình yên.

Hoa tử đằng đã không còn đẹp nữa, Sunghoon ạ

Tiệm hoa mà tôi hay ghé qua để hỏi về những đoá tử đằng rực rỡ tươi thắm cho em đóng cửa, chị chủ tiệm cho thuê lại mặt bằng để chuyển qua nơi khác sinh sống. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày hôm đấy, khi nhìn thấy tấm bảng sang tiệm, cả thân thể giống như hoàn toàn suy sụp, bức tường thành về sự mạnh mẽ cố gắng giữ cho kiên định vỡ tung, lồng ngực tôi quặn từng cơn đau nhói.

Hoa tử đằng biến mất, đó là điềm báo cho sự kết thúc.

Tôi thơ thẩn ngồi bệt xuống trước cửa tiệm, bỏ mặc những ánh nhìn kỳ lạ của người qua đường hướng tới mình. Tất cả những yếu đuối dồn dập hối hả tuôn trào, bất lực đến chảy nước mắt. Bởi lẽ đây là tiệm hoa duy nhất tôi tìm thấy mấy nhánh tử đằng mỏng manh trong thành phố này, không có hoa tử đằng, niềm vui cuối cùng của Sunghoon dần dà tan biến.

Sunghoon thích nhìn mấy bông hoa tử đằng chớm nở rực rỡ, bởi em nói mấy cánh hoa trong lồng ngực mình đã úa tàn hết rồi, thậm chí cái màu tim tím đẹp đẽ của nó đã bị nhuộm đỏ thẫm bởi máu tươi.

Tôi lại nhìn cánh cửa đóng chặt của tiệm hoa, cố gắng ngóng trông một bông hoa tử đằng vẫn đang ở đâu đó đợi mình, nhưng càng trông đợi càng thấy thật vô vọng. Ông trời thật là biết cách trêu người, không thể để tôi hoàn thành cho em chút nguyện ước cuối cùng của em. Ngày hôm đó trở về gác xép đầy nắng vàng của mình, không đem theo một nhành hoa nào, đôi mắt Sunghoon thoáng lên từng hồi thất vọng.

"Hoa tử đằng biến mất rồi hả Jongseong ?"

"Ừ, mất hút rồi"

Em chậm rãi đưa đôi mắt u sầu lặng ngắm bầu cửa sổ phủ chút bụi mờ, mắt em cứ đong lên từng đợt thất vọng, lại nhớ vị trí bình thường có một nhành tử đằng phát sáng rực rỡ trong nắng. Hàng mi cong và dày, cánh môi nhỏ nhắn, lỗ mũi cao thanh thoát và nốt ruồi lệ xinh đẹp hiện rõ nơi đôi mắt lấp lánh vì sao, Sunghoon giống như một bức tranh được hoạ bằng những thứ màu sắc đẹp đẽ nhất. Bức tranh mà tôi dùng cả đời mình vẽ mãi cũng không hoàn chỉnh.

Tôi giống như phát điên, sức chịu đựng để đứng sát mép của giới hạn. Một tay nắm lấy tay em, khó khăn để mở lời, nước mắt tôi đã ướt đẫm cả một vùng trên chiếc áo thun mỏng toanh. Sunghoon giật mình, hoảng loạn và có chút bất ngờ, lòng của hai đứa đều đang nghẹn lại.

[ jayhoon / jakehoon ] hanahaki: tương tưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ