Chương 7

18 0 0
                                    

Có người nói tình yêu bắt đầu trong im lặng.

Vì vậy, có những thứ ngẫu nhiên, nhưng trong cái ngẫu nhiên luôn tồn tại cái tất nhiên.

Ví như chàng thanh niên lông bông An Hỷ Nghiên lại gặp cô gái thông minh, đáng yêu và giàu tình cảm Phác Chính Hoa.

An Hỷ Nghiên ngậm điếu thuốc đi ra khỏi cửa hàng, đúng lúc nhìn thấy Phác Chính Hoa bị mấy tên say rượu liêu xiêu vây quanh. Hắn xoa xoa trán, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn trêu ghẹo gái nhà lành chứ.

Nhưng biểu hiện của Phác Chính Hoa khiến hắn hơi ngạc nhiên. Bình thường thì những cô gái bị bọn say rượu vây quanh, nếu không hoảng hốt kêu "cứu tôi với" thì cũng sợ hãi bỏ chạy. Còn cô vẫn rất bình tĩnh, quan sát đám đàn ông đang tiến từng bước về phía cô.

"Em gái!" Một tên cao chưa đến mét rưỡi tiến đến, giọng lè nhè. "Từ trước tới giờ anh trai này chưa bao giờ nhìn thấy em, mới đến à?"

Trong bóng đêm, Anh không nhìn rõ mặt tên đó, nhưng nghe giọng nói hắn nhận ra ngay là ai. Đó là một người anh em của anh cả Lôi, giới giang hồ gọi hắn là anh Dương. Tên này cái gì cũng tốt, có nghĩa khí, có thể kết huynh đệ được, chỉ có duy nhất một khuyết điểm là háo sắc. Đối với đàn ông, háo sắc cũng chẳng có gì to tát, nhưng cái kiểu cứ gặp gái đẹp là thề sẽ phải lôi lên giường bằng được như hắn thì thực sự hơi quá.

An Hỷ Nghiên dập điếu thuốc và bước đến. Hắn chẳng rảnh rỗi mà làm "anh hùng cứu mỹ nhân", nhưng vì người ta nhặt được ví tiền của hắn, rồi lại chạy qua năm con phố để trả lại cho nên hắn không thể đứng ngoài làm ngơ được.

Đâu ngờ hắn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một tiếng "bốp".

Nếu không tận mắt nhìn, Anh không thể tin rằng cô gái bề ngoài có vẻ yếu ớt mà đánh người thì mạnh và ra đòn nhanh đến thế. Chẳng cần nói đến anh Dương đang say rượu kia, ngay cả Hani cũng không chắc là mình tránh kịp.

"Ái chà!" Anh Dương nổi giận, túm lấy tóc của Phác Chính Hoa. Cô quay phắt lại, ném thùng mì tôm đang cầm trên tay vào hắn ta, hắn ta vội né người để tránh. Phác Chính Hoa liền bỏ chạy.

Thật không may là cô lại đâm sầm vào An Hỷ Nghiên.

Một mùi hương nhẹ nhàng, một chút ấm áp, và một sự mềm mại đặc biệt... Mặc dù người ta chủ động sà vào lòng mình, nhưng hắn cũng phải thể hiện phong độ quân tử một chút, liền ôm gọn cô trong vòng tay. Cô nhìn thấy hắn hết sức ngạc nhiên, rồi vội vàng vùng vẫy thoát ra.

Hắn ho nhẹ một tiếng rồi, cười nói: "Cưng, đừng sợ! Anh Dương đùa với cưng thôi mà."

"Anh..."

Hắn ngắt lời cô: "Không mau xin lỗi anh Dương đi."

Anh Dương nhìn thấy hắn, vẻ mặt đang tức giận liền trở nên tươi cười.

"Ồ! Thảo nào mà cô gái xinh đẹp này lại nóng tính như vậy, hóa ra là người phụ nữ của em!"

"Xin lỗi anh, anh đừng chấp cô ấy! Hôm nào em mời anh ăn lẩu cho bớt nóng nhé!"

"Ha ha! Thế sao được!" Anh Dương lắc đầu, liếc nhìn khuôn mặt ửng hồng của Phác Chính Hoa

"Hai người cứ vui vẻ, anh đi trước đây!"

KISS OF THE MAFIA [Hajung - CV ] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ