unvinrouge

có thứ ánh sáng tịch liêu chảy xuống từ trần nhà, mỏng như tơ bạc nhưng lại bén như lưỡi dao lam. dưới luồng sáng ấy, hai cơ thể cách nhau đúng một quãng "không thể". hơi thở của họ va vào nhau trước khi da thịt kịp rướn tới, tạo thành một lớp sương kim loại vỡ tan. một nụ hôn giữa những mê mải đắm say trong chếnh choáng men say có vị lạ lắm. nó rụt rè phập phồng tựa con thú non, rồi bất ngờ lao vào tim thẳng tắp: lạnh toát, căng thẳng, nghẹn ngào, mang vị gỉ sắt của những cấm kỵ không nên gọi tên. nó không dịu ngọt, không mềm, mà là tiếng bản lề rít lên nơi cổ họng, là mũi nhọn băng giá réo rắt trong buồng miệng. ngay khoảnh khắc ấy, tấm vải của thế giới bị kéo căng ra tới chân giới hạn - nghe "rẹt" một cái - và cả hai rơi vào khoảng không vô thực vừa mới được xé toang.
          	
          	trong khoảng trống ấy, gió thốc từ bốn bề. tiếng sét nổ lan, dội lên vòm sọ như lời cảnh báo: làm ơn đừng tiến thêm một bước. nhưng cũng chính tiếng sét đó, âm vang sâu thẳm, lại chạm tới dây thần kinh khao khát, khiến họ gần như run rẩy tiến lên. phút chốc, họ vừa như hạt bụi vàng lơ lửng trôi đi, vừa như mảnh thiên thạch lao vun vút xé toạc khí quyển. mọi mâu thuẫn đồng thời tồn tại - và chính vì thế mà ranh giới giữa mơ và thực trở nên lỏng lẻo, nứt rạn dần.
          	
          	yoongi muốn có em, muốn được sống cùng em, muốn rướn cả linh hồn ra ôm lấy cái ấm áp tưởng tượng sau cùng. nhưng trong cùng một nhịp tim, anh cũng muốn gập mình, khâu lại cơn khát thèm như khâu một vết thương hở, vì anh biết: yêu kiểu này là bóp nghẹt trái tim, để rồi chỉ còn tàn tro rơi vãi. vậy nên trong đầu vang lên hai giọng nói đối chọi: một giục giã "đừng buông", một thổn thức "hãy dừng lại". hai giọng nói quấn lấy nhau, quật thẳng vào vòm ngực, làm xương ức rung lên như chạm vào dây đàn chết chóc.
          	
          	"sau thời gian dường như vụt qua rồi, 
          	trong khoảnh khắc giờ như chợt đen tối 
          	bầu trời hôm qua có cơn mưa dông lại kéo tới...
          	
          	em chỉ cố kìm nén cảm xúc này, 
          	không để cho thời gian sẽ cuốn lấy 
          	tháng năm ta đã yêu nồng say."

unvinrouge

có thứ ánh sáng tịch liêu chảy xuống từ trần nhà, mỏng như tơ bạc nhưng lại bén như lưỡi dao lam. dưới luồng sáng ấy, hai cơ thể cách nhau đúng một quãng "không thể". hơi thở của họ va vào nhau trước khi da thịt kịp rướn tới, tạo thành một lớp sương kim loại vỡ tan. một nụ hôn giữa những mê mải đắm say trong chếnh choáng men say có vị lạ lắm. nó rụt rè phập phồng tựa con thú non, rồi bất ngờ lao vào tim thẳng tắp: lạnh toát, căng thẳng, nghẹn ngào, mang vị gỉ sắt của những cấm kỵ không nên gọi tên. nó không dịu ngọt, không mềm, mà là tiếng bản lề rít lên nơi cổ họng, là mũi nhọn băng giá réo rắt trong buồng miệng. ngay khoảnh khắc ấy, tấm vải của thế giới bị kéo căng ra tới chân giới hạn - nghe "rẹt" một cái - và cả hai rơi vào khoảng không vô thực vừa mới được xé toang.
          
          trong khoảng trống ấy, gió thốc từ bốn bề. tiếng sét nổ lan, dội lên vòm sọ như lời cảnh báo: làm ơn đừng tiến thêm một bước. nhưng cũng chính tiếng sét đó, âm vang sâu thẳm, lại chạm tới dây thần kinh khao khát, khiến họ gần như run rẩy tiến lên. phút chốc, họ vừa như hạt bụi vàng lơ lửng trôi đi, vừa như mảnh thiên thạch lao vun vút xé toạc khí quyển. mọi mâu thuẫn đồng thời tồn tại - và chính vì thế mà ranh giới giữa mơ và thực trở nên lỏng lẻo, nứt rạn dần.
          
          yoongi muốn có em, muốn được sống cùng em, muốn rướn cả linh hồn ra ôm lấy cái ấm áp tưởng tượng sau cùng. nhưng trong cùng một nhịp tim, anh cũng muốn gập mình, khâu lại cơn khát thèm như khâu một vết thương hở, vì anh biết: yêu kiểu này là bóp nghẹt trái tim, để rồi chỉ còn tàn tro rơi vãi. vậy nên trong đầu vang lên hai giọng nói đối chọi: một giục giã "đừng buông", một thổn thức "hãy dừng lại". hai giọng nói quấn lấy nhau, quật thẳng vào vòm ngực, làm xương ức rung lên như chạm vào dây đàn chết chóc.
          
          "sau thời gian dường như vụt qua rồi, 
          trong khoảnh khắc giờ như chợt đen tối 
          bầu trời hôm qua có cơn mưa dông lại kéo tới...
          
          em chỉ cố kìm nén cảm xúc này, 
          không để cho thời gian sẽ cuốn lấy 
          tháng năm ta đã yêu nồng say."

unvinrouge

bạn biết không, tôi thường tìm đến đây mỗi khi thấy lòng miên man một nỗi niềm hoang hoải. không phải ngẫu nhiên tôi gọi mình là người suốt đời đi tìm cảm giác. tôi để tâm đến mọi loại cảm giác chứ không chỉ đơn thuần yêu đương, tất cả cảm giác có thể tồn tại trong bất cứ cuộc đời nào.
          
          tôi nghĩ mình dạng như bị ám ảnh bởi cảm giác bị ám ảnh, nhiều khuyết điểm đến mức khó chịu, chân thực đến bất thường, mơ hồ giữa bỏng rát và buốt giá như thể không biết vừa dụi đầu thuốc lá lên cổ tay hay lấy hoa tuyết làm vòng. có lẽ là thuốc lá. có lẽ làn khói mờ mịt lững lờ từ lâu đã ám ảnh tôi đến khó thở. có lẽ điếu thuốc tàn rũ tro nát vụn đã rơi vào trái tim tôi.
          
          nhưng tôi không biết tình yêu là gì cả. là một cảm giác thôi, đến cuối cùng cũng chỉ như thế, có phải không? và liệu nó sẽ đau, sẽ cháy, sẽ- tàn? và liệu hồn tôi sẽ lại trống hoác, chẳng còn gì ngoài những đám tro đen?