Trong một buổi tối, như là thời gian để tôi bọc một lớp mặt nạ dày vậy. Sang hôm sau, tôi vẫn mang vẻ ngoài vui vẻ như thường lệ. Khi mẹ tôi hỏi sao cả tối cố không hề xuống nhà ăn cơm thì tôi cũng chỉ bao biện cho mình một câu : " Hôm qua con buồn ngủ ".
Vừa nói dối lại không phải nói dối, hôm qua tôi thật nghĩ nhiều đến buồn ngủ.
Đi trên đường, gặp Thu, trong đầu tôi như hồi tưởng lại hét mọi truyện hôm qua. Giọng tôi cất lên :
- Chào buổi sáng! Tiểu Thu !
- À...Uk chào buổi sáng, Băng.
- Hôm qua sao cậu có sao không, nhìn vẻ mặt cậu rất buồn, lại vội. Có chuyện gì không, Băng?
- À tớ... Hôm qua tớ đang ngồi thì nhớ ra là hẹn một đứa bạn chơi game, tớ buồn và hơi sợ vì quá thời gian hẹn, không sao đâu, tớ vẫn vào game kịp mà ...Hahahaha...
- Có thật không ?
- Có, lừa cậu thì tớ có lợi gì ?
- uk phải ha.
Đến giờ tôi cũng thực khâm phúc mình, lại có thể giả tạo đến thế.Tò mò, tôi buộc miệng hỏi:
- Cậu và Phong thế nào rồi ?
- Tớ và Phong hả ... Tớ cũng khá quý Phong, nhưng tớ không biết đó có phải là thích không nữa, tớ cũng xin Phong cho tớ một thời gian để tìm câu trả lời ...
- Cậu sẽ đồng ý chứ ?
- Cái này... Chính là cậu phải trả lời tớ. Tớ không muốn chỉ mình tớ hạnh phúc. Phong đang là bạn trai của cậu mà ? Tớ không thể ngang nhiên cướp Phong của cậu đc ? Như thế thật sự rất... Tội lỗi...
- Hahahahahaaa! Ôi cô bạn đáng yêu của tớ ơi ! Nhìn cậu lúng túng kìa! Suýt rơi nước mắt luôn !
Tôi nhìn cậu ấy mà gần như quên lãng những cảm xúc đêm qua. Lúc này tôi thật sự muốn cậu ấy vui và hạnh phúc.