Ryu Minseok bước tới chỗ Minhyeong, ỏn ẻn thò tay vỗ nhẹ vào người Minhyeong. Vỗ một lần, cậu chẳng quan tâm, vỗ lần hai, cậu vẫn mải mê với công thức toán, vỗ lần ba rồi lần bốn,... Người kia vẫn chẳng để ý đến em.
Minseok xụ mặt xuống, bĩu môi ra “Này Minhyeong”.
“Làm sao?”
“Tại sao tôi vỗ cậu mà không trả lời hả? Cậu bất lịch sự thật đó”.
“Cậu không có mồm hả Minseok? Ai mới bất lịch sự khi làm phiền người khác đang làm bài tập hả?”
“Hừ, tôi có ý tốt mới muốn làm phiền, không thì cũng không thèm gọi cậu đâu”.
“Ừ ừ cậu tốt” Minhyeong nói với giọng qua loa, như chẳng thèm để tâm mà vẫn thoăn thoắt nhanh tay nháp một dãy số dài ra giấy.
Minseok thấy thế thì thò tay giật lấy bút trong tay Minhyeong, bấy giờ cậu chàng mới chịu dời ánh mắt từ trang vở lên nhìn em.
“Đừng học nữa coi, cho cậu cái này nè” Vừa nói Minseok vừa chìa túi bánh ra dúi vào tay Minhyeong.
“Bánh vị thanh yên?” Minhyeong nhìn hộp bánh rồi lại đưa con ngươi lên nhìn Minseok.
Minseok thấy thế thì như là hãnh diện, ưỡn ngực ngẩng đầu lên lấy làm tự hào “Ừ, bánh vị thanh yên, mới nhập về đó, tôi còn chưa ăn thử đâu mà thấy họ bảo ngon lắm. Thế mà tôi đã đem cho cậu, thế nào hả? Tôi có tốt không?”
Minhyeong chẳng cảm ơn, cậu chỉ nhẹ nhàng nói “Ryu Minseok, cậu đã xin mẹ cậu chưa đấy?”
Minseok nghe thế, vội đánh mắt sang trái nhìn về phía chiếc cửa kính mờ với khung sắt rỉ ngó tình hình, rồi như chột dạ em quay sang nhìn Minhyeong rồi ấp úng “Tất..tất nhiên là rồi mà” Nói xong còn đánh ực nuốt nước miếng một cái rõ to. Vẻ mặt em đâu đâu cũng hiện lên chữ “Thật ra tôi chưa xin mẹ đâu huhu”.