Chap 8.

13.8K 860 91
                                        

🌸🦁🐰🌸

8.

Tiêu Chiến hầu như là dùng đầu ngón tay để tính thời gian.

Đầu giường Vương Nhất Bác đặt một cái lịch ngày mà lần trước hai người họ cùng đi mua, mỗi ngày cậu đi, Tiêu Chiến đều sẽ gạch một cái lên ngày đó.

Anh ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên, Vương Nhất Bác mới đi mấy ngày anh liền gầy đi ba bốn ký.

Vương Nhất Bác bận rộn đến mức ngay cả WeChat cũng chưa có thời gian trả lời. Lần cuối trả lời anh là ba ngày trước, hơn hai giờ đêm, đoán chừng là mới rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút, vội vàng gửi tin nhắn thoại cho Tiêu Chiến:【Yên tâm đi, anh rất khỏe, em đừng lo lắng cho anh, ăn cho giỏi....】Câu nói tiếp theo còn chưa kịp nói xong, bối cảnh bên kia đã truyền đến một trận tiếng vang, giọng nói không thể không vội vàng kết thúc.

Tiêu Chiến ôm di động nghe đi nghe lại giọng nói kia, ngay cả trước khi đi ngủ cũng phải nghe lại mấy lần.

Anh biết Vương Nhất Bác nhất định muốn nói tiếp là anh phải ăn cơm cho giỏi. Mỗi lần nghĩ như vậy, dường như lo lắng đều quấn anh đến không nhấc nổi tay chân: Em sẽ ăn cơm thật giỏi, thật hy vọng anh cũng có thể chăm sóc cho mình thật tốt.

Phòng trọ của Vương Nhất Bác cũng không lớn nhưng thiếu một người nên cũng thoáng đãng không ít. 

Lòng Tiêu Chiến run sợ mà chịu đựng mấy đêm, sợ mình rơi vào loại cảm xúc này quá mức, hơn nữa gần đây công việc ở phòng làm việc cũng rất nhiều, cuối cùng quyết định trước khi Vương Nhất Bác về vẫn là nên dọn về nhà trọ của mình ở trước.

Đây là biện pháp tốt nhất, bởi vì lo lắng cũng vô dụng, mà anh ở nhà mình có công cụ đầy đủ, cũng thuận tiện làm việc hơn.

Nhưng anh cũng không biết mình sinh ra cái tật xấu gì, nhà trọ này đã ở nhiều năm rồi mà lúc này lại khiến cho anh đứng ngồi không yên. Mới ở trong chốc lát, anh liền đóng gói lung tung tất cả các công cụ dùng cho bản vẽ cùng quần áo, lại quay trở về nhà Vương Nhất Bác.

Nhà của anh rất tốt, quen thuộc lại dễ ở nhưng lại cô đơn không có hơi thở của Vương Nhất Bác.Anh không hiểu sao một người lại có thể sinh ra ảnh hưởng lớn đối với mình như vậy nhưng anh cũng không thể nào giải thích được, anh nhớ Vương Nhất Bác muốn chết.

Ngày thứ mười hai, Vương Nhất Bác lại gửi cho anh một tin, nội dung lời ít mà ý nhiều:【Tất cả đều ổn】phía sau còn có thêm mấy ký tự lộn xộn, chỉ sợ là lúc vội vàng vô tình gõ ra.

Tiêu Chiến dùng ngón tay vuốt ve mấy chữ kia từng chút một, một tháng quá dài, thật sự quá dài.

Kỳ phát tình là vào ba ngày sau, Tiêu Chiến đau khổ suy nghĩ một chút, đột nhiên linh quang chợt lóe, tìm đông tìm tây trong ngăn tủ một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm ra được một tấm danh thiếp. Anh soi dãy số phía trên, gọi cho vị bác sĩ kia.

Vừa nghe thấy anh vẫn muốn một lòng một dạ ngăn cản kỳ phát tình, giọng nói của bác sĩ lại nghiêm khắc lên.

"Không phải không phải," Tiêu Chiến nhanh chóng giải thích, "Tôi có Alpha rồi...."

[Bác Quân Nhất Tiêu ABO H] Một Chuyện Nhỏ 一个小忙Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ