3

459 55 0
                                    

Donghyuck có vẻ không tự hào lắm về điều này (ừ thì, có thể là có) nhưng cậu đã nói dối Renjun và  khiến cậu ấy nói ra rằng, rõ ràng biết rằng Jeno không hề thích bị hỏi câu hỏi như vậy và có lẽ sẽ rất xấu hổ khi nói không. Donghyuck được sinh ra và lớn lên với tư cách là một Slytherin, vậy nên cậu tất nhiên, và không bao giờ để Renjun làm hỏng kế hoạch của mình trong việc luôn ở sát bên người bạn thân nhất của bản thân. Bản thân cậu cũng có tính cạnh tranh, và Renjun thừa nhận rằng muốn dùng Jeno để khiến Donghyuck thú nhận (với chính cậu, nhưng vẫn không thay đổi gì) rằng có lẽ cậu muốn đi vũ hội với Jeno, ngay cả khi với tư cách là bạn bè. Và giờ đây cậu đang đối đầu một cách bất đắc dĩ với Renjun về phương diện tình cảm của Jeno, với sự hiểu biết của bản thân, cậu đã lên một danh sách những cách có thể ngỏ lời mời Jeno với sự giúp đỡ của một Slytherin khác, Jaemin.

Jaemin là người duy nhất ngoài Jeno mà Donghyuck thật sự tin tưởng, bởi vì cậu cũng là một Slytherin và vì cậu biết rất nhiều về Donghyuck. Jaemin phát hiện ra Donghyuck có tình cảm với Jeno qua chuyến đi tới quán Ba Cây Chổi ngay trước Giáng sinh. Jeno đã không tới Hogsmeade vào ngày hôm đó để luyện tập thêm Quidditch trước kỳ nghỉ và Renjun thì tận hưởng chuyến đi này với bạn bè, vì vậy Donghyuck đã kéo Jaemin đi cùng mình. Cả hai nhấm nháp vài miếng bánh quy bơ ấm áp được bao bọc trong tiết trời lạnh giá, nói chuyện về đủ thứ và mấy câu chuyện đó chẳng ăn khớp với nhau chút nào, cho tới khi cuộc trò chuyện chuyển chủ đề sang lễ hội mùa hè.

"Sao bồ không hỏi Jeno ấy?"

Một lần nữa Donghyuck cảm thấy ngượng.

"Sao mình lại phải làm thế?"

"Hai bồ không phải đang hẹn hò hả?"

Donghyuck nhấp một ngụm bia bơ vào lúc đó để không bị nghẹn rồi trả lời sau khi nuốt xuống.

"Gì thế, không nhé. Bồ ấy là bạn thân nhất của mình. Renjun cũng đã từng hỏi mình một câu y hệt vậy."

Jaemin nhíu mày, chống cằm vào lòng bàn tay, khuỷu tay đặt trên bàn.

"Dù gì thì cũng là, bồ thích cậu ấy."

Donghyuck thầm chửi thề, nhặt đũa phép lên, dí sát vào đầu mũi Jaemin với đôi mắt đang nheo lại. Jaemin chỉ mỉm cười rồi bình tĩnh dùng tay gạt nó sang một bên.

"Thôi nào, Donghyuck. Mình biết điều đó từ khi tụi mình còn là mấy đứa nhóc rồi."

"Bồ không biết mình đâu," Donghyuck nói, thậm chí cậu còn có thể thừa nhận rằng mình đang mang cái vẻ đe dọa y hệt Pygmy Puff vậy.

Jaemin đảo mắt, "Dừng màn kịch này lại đi. Mình không phải một đứa ngốc đâu."

Có thể là do thực tế cả hai đã quen nhau lâu rồi, hoặc tại Donghyuck ăn quá nhiều đồ ăn chứa nhiều đường vào ngày hôm đó, ấy vậy mà cậu lại đặt đũa phép xuống bàn và thở dài một cái phát ra tiếng.

"Thôi được rồi, mình nên làm gì bây giờ? Bồ ấy không đời nào thích mình đâu."

Vì tính cách tốt của Jaemin, Donghyuck đã kể cho cậu ấy nghe về Jeno vào cái buổi chiều lạnh giá đó, Jaemin biết chắc rằng mình sẽ từ chối mỗi khi có ai hỏi tới, vì vậy cũng không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy Donghyuck tiến lại gần mình trong phòng sinh hoạt chung với một mảnh giấy da bé, mong muốn được giúp đỡ để ngỏ lời mời Jeno tới buổi lễ hội. Túm lại thì, cậu ấy là người duy nhất thực sự có hiểu biết và là người Donghyuck nhờ giúp đỡ nhiều nhất.

[TRANS/JENDONG] Yes I Love You, No I Don'tNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ