Mấy hôm trước tôi được bạn giới thiệu group này, có vẻ đây là một nơi để mọi người chia sẻ những câu chuyện đáng yêu xung quanh mình nhỉ. Tôi vốn thích những thứ ngọt ngào, hiển nhiên đã trở thành fan của group ngay lập tức, đọc liên tục bài viết của mọi người không ngừng nghỉ, đến nỗi Bánh Gạo nhà tôi thiếu điều giật phắt điện thoại đi vì tôi không tập trung ăn cơm.
Em ấy không phải người của công nghệ, nên cũng không thích việc một người bị thu hút bởi internet quá nhiều, hôm qua khi thấy tôi sống chết bảo vệ điện thoại, em ấy tức giận nói một câu:
"Anh thích group đó đến thế thì đi mà viết chuyện của mình lên đó đi!"
Sự cáu giận của Bánh Gạo đã đem đến cho tôi một ý tưởng tuyệt vời, ô, cũng hay đấy, câu chuyện của tôi và Bánh Gạo cũng đâu có kém ngọt ngào hơn ai (thật ra tôi tin chắc nó ăn đứt các câu chuyện khác), tại sao tôi phải ăn cơm chó của mọi người, tự tôi và Bánh Gạo đã là nhà máy sản xuất cơm chó rồi mà.
Những chuyện đáng yêu về nhà tôi thì nhiều lắm, kể mấy ngàn chữ cũng không hết, nên tôi nghĩ hoài nghĩ mãi không biết nên kể cái gì, hỏi Bánh Gạo thì em ấy trợn mắt nhìn tôi như thể đang nói anh làm thật đấy à, rồi phủi tôi đi như phủi ruồi, bảo nếu có nhiều thứ dễ thương đến thế, sao anh không kể từ cái đầu tiên đi, lí do chúng ta gặp nhau đó.
Quả nhiên là Bánh Gạo, nói gì cũng đúng, câu chuyện yêu nhau của chúng tôi cứ như có duyên từ kiếp trước vậy, đẹp như phim, mọi sự ngọt ngào sau này đều bắt nguồn từ cuộc gặp gỡ đó. Nhiều lúc tôi nghĩ chắc đời trước tôi đã lập chiến tích gì huy hoàng lắm nên bây giờ mới được ông trời sắp xếp cho một tình yêu đẹp như mơ.
Nghe lời Bánh Gạo, tôi quyết định sẽ kể mọi người nghe sự tích gặp nhau giữa ông chủ nhà máy sản xuất cơm chó và phu nhân của ổng, xin hãy lắng nghe.
Như tôi đã giới thiệu, câu chuyện tình yêu của chúng tôi vô cùng thơ mộng, nên ngày đầu tiên gặp nhau cũng không thể kém cạnh. Khi ấy tôi và Bánh Gạo đang là sinh viên năm nhất, tôi học công nghệ thông tin còn Bánh Gạo theo ngành kiến trúc. Đó là buổi học đầu tiên môn đại cương về khoa học máy tính, học kì 2, vì nhiều lí do mà tôi không thể đăng kí học môn này chung với lớp và bị lọt sang lớp khác, thế nên buổi học nào tôi cũng ngồi một thân một mình. Đáng lẽ đó vẫn là một buổi học bình thường như bao hôm khác, nếu không có sự xuất hiện của hai nhân tố mới mẻ, đi vào lớp từ cửa sau, thậm thà thậm thụt như chuẩn bị ăn trộm, ngồi vào bàn cuối sau lưng tôi, thở phào rồi thì thầm gì đó với nhau.
Thật ra nếu hai người đó đi đứng bình thường thì tôi cũng không để ý lắm đâu, học sinh lớp khác hay ngành khác vào giảng đường ngồi đâu còn là chuyện lạ, chẳng biết ai đề xuất ý tưởng lén lút bại não đó nữa.
Trước khi kể tiếp thì xin đính chính tôi không hề có ý định nghe lén, chỉ là những gì họ nói tự động chui vào tai tôi thôi.
Sau khi bị buộc nghe tâm sự tuổi hồng của bàn dưới, tôi biết được rất nhiều thứ (để dễ kể chuyện thì tôi sẽ phân biệt họ thế này, bạn có giọng nói mềm mềm đáng yêu và bạn hoạt bát). Cả hai đúng là không phải sinh viên lớp này, thậm chí có khi không phải là sinh viên trường tôi luôn. Lí do họ không ngại đường xa đến dự thính là vì giảng viên đứng lớp môn đại cương hôm nay là anh trai của bạn đáng yêu, anh trai không cho bạn đến nghe giảng, nhưng bạn vẫn muốn try hard, thử thách chính mình nên rủ bạn chí cốt là cậu hoạt bát kia theo (thì ra chủ ý bại não kia cũng là của bạn hoạt bát, quả nhiên là thế, bạn đáng yêu có vẻ rất thật thà và ngoan ngoãn, sao có thể bày trò ngớ ngẩn như thế được).

BẠN ĐANG ĐỌC
[NaJun] Câu chuyện ra đời của nhà máy sản xuất cơm chó
Fiksi PenggemarWritten by Bánh Cuốn Trứng Câu chuyện tình yêu đẹp như mơ - đó là cách Jaemin miêu tả mối tình của mình và Bánh Gạo. Hi vọng câu chuyện nhỏ sau đây sẽ làm cho ngày hôm nay của bạn trở nên vui vẻ hơn, hoặc ít nhất cũng giúp bạn chìm vào giấc ngủ vớ...