Nó đã tìm được việc làm, cũng tốt. Nó không thể dựa dẫm vào hắn. Phải tự tập sống thiếu hắn. Hắn đến nhanh cũng đi nhanh như gió thoảng, tại sao nó lại có cảm giác hắn vẫn ở đâu đó quanh đây.
Nó bưng ly cà phê nóng đến bàn khác, nó va vào 1 bóng dáng quen thuộc. Ly cà phê lật ngang vây vào tay nó, đỏ ửng. Hàng mi rậm khẽ rung rồi đi qua như chưa từng quen biết. Nó cười khổ 1 tiếng rồi vào quầy pha chế lấy li khác. Thấy tay nó bỏng đỏ, chị pha chế hoảng hốt:
- Tay em bỏng rồi này, đau không?
- Hả? Dạ, em không có cảm giác đau.- Nó nhún vai.
- Cái con ngốc này, rửa tay bằng nước lạnh rồi băng lại mau.- Chị lăng xăng nắm tay nó rồi làm tất.
Hôm nay có cơn gió lạ nào làm nhiễm bệnh não sao? CÔ ta tốt đột xuất vậy, nó ngạc nhiên vì chẳng ai có lòng hảo tâm vậy đâu. Thôi kệ, họ tốt cứ để họ tốt. Biết bao giờ họ mới tốt được? Nó quay lại việc làm. Nó di đến bàn hắn, cố gắng hít thở ô xi xung quanh. Nó nhìn hắn, bên cạnh hắn còn có 1 cô gái. Có lẽ là bạn gái, hắn sống buông thả thế từ khi nào?
- Quý khách dùng gì ạ?
- CHo 2 li cà phê sữa.- Cô gái ngồi cạnh hắn nói.
- Vâng.
Nó nhanh chóng quay vào trong trước khi cảm xúc vỡ òa.
- Khi yêu, người ta thường mù quáng đại ca nhỉ?- CÔ gái ngồi cạnh hắn nhếch mép.
- Tôi nhờ cậu! Cậu thôi kể lể đi!- Hắn chau mày.
Cô gái ngồi cạnh hắn gật đầu. Cô gái này… là tên pha chế của Bar CLub. Do nó nóng vội quá nên chẳng nhìn ra hay là do cậu ta quá giống con gái. ” Cô gái” xoăn lọn tóc giả rồi õng ẹo ôm hắn. Nó đi ra đặt 2 ly cà phê lên bàn, dù cúi gằm nhưng vẫn nhìn thấy cảnh không muốn nhìn. CÔ gái đó đang hôn vào má hắn. Nó quay nhanh vào trong che tiếng tim đập trong lồng ngực.
- Anh! EM hôn thích không?- Tên đó chu môi.
- Tởm quá.- Hắn đưa tay lên mặt lau vết son. Hắn nhìn theo bóng dáng của nó khuất đi rồi đứng dậy bỏ về.
Nó bước vào sân trường. Hôm nay rất lạ, mọi người đều tụ hợp tại bảng thông báo của trường. Nó cũng mon men lại gần. Mọi người nhìn thấy nó thì chỉ trỏ lắc đầu.Nó nhíu mày nhìn bảng thông báo. Nó mở to mắt, là hình nó và Phong trong phòng y tế. Phong đang hôn lên trán nó. Nó hoảng hốt nhìn xung quanh, họ đang nhìn nó bằng ánh mắt ghê tởm. Nó còn nghe được tiếng chữi rủa chê trách:” Vừa chia tay hot boy thứ nhất thì quyến rũ người thứ 2.” Nó chỉ cúi đầu đi vào lớp. Lớp hôm nay vắng hơn mọi khi thì phải. Cái bọn hôm qua đánh nó cũng chẳng thấy đâu. Quanh lớp chỉ còn những đứa mọt sách chúi mũi vào quyển sách không quan tâm sự tồn tại của nó. Nó nằm dài trên bàn, thời gian qua toàn truyện buồn, biết đến khi nào nó mới tìm được niềm vui?
Phong đi vào lớp nhìn nó có lỗi. Phong đi mở miệng giải thích thì nó lắc đầu không cần. Nó cần nhất là sự yên tĩnh ngay lúc này. Phong cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện bảng thông báo. Phong nói:
- Hôm qua tớ nghe nói là những người đánh cậu hôm qua đều chuyển trường cả rồi. Chẳng biết lí do vì sao nhưng hiệu trưởng đã đòi đuổi học nhưng do mới vi phạm lần đầu nên cảnh cáo bằng việc chuyển trường.
- Khá đông đấy!- Nó nói nhẹ.
Phong cũng gật đầu, băng nhóm đó cũng khoảng 10 mấy người chẳng biết ai sẽ chuyển vào lớp cậu. Nó nằm dài trên bàn lim dim nhắm mắt. Nó mệt quá. Giá như… nó có thể theo ba mẹ nó hạnh phúc nơi thiên đường có phải hay hơn không.
……………………………………………………………………………………………….
Tan học, nó đi về nhà thay đồ chuẩn bị đi làm. Nó nhìn lên giường, con heo bông vẫn nằm chễm chệ trên giường như hắn chiếm 1 vị trí trong lòng nó. Tự dưng nó có cảm giác sợ hắn thấy hình trên bảng tin trường. Ai đã chụp nhỉ? Nó vừa đi vừa suy nghĩ thì 1 chiếc me honda chạy đến đâm sầm vào nó. Nó nằm trên đường nhìn người lái xe. Ông ta cũng khoảng bằng tuổi ba nó. Ông nhăn mặt:
- Ây da. Đau quá!- Nó vội chạy đến đỡ người đàn ông trung niên đó.
- Cháu xin lỗi!- Nó rối rít.
- Ừm, không sao! Cháu có đau ở đâu không?- Ông hỏi nó.
- Dạ không!- Kì thực, nó chẳng cảm nhận được nỗi đau thể xác nào dù có va chạm.
Người đàn ông dắt xe rồi chạy tiếp. Nó đi đến nơi làm việc. 1 ngày của nó chỉ gói trọn trong học, làm thêm. Tối nó cũng chẳng buồn ra đường.Nó có cảm giác rất cô đơn. Ngôi nhà heo hắt lạnh lẽo, chỉ có khói nhan bay lòng vòng trước bàn thờ ba mẹ nó. Nó bắt đầu làm bạn với nước mắt hơn 1 tháng nay. Mọi thứ rất lạ, nó chẳng còn cảm giác nữa. Chẳng lẽ vết thương lòng lớn đến vậy sao?
……………………………………………………………………………………………….
Nó nằm co ro trong nhà, tay đang ôm con heo bông hắn tặng. Nó có cảm giác dường như nó bị mắc bệnh tự kỉ. Nó ít nói hơn xưa thôi, nó cần giải tỏa tâm hồn. Nó chợt nhớ đến nhà trẻ mồ côi. Nó có được gọi là mồ côi không nhỉ? Nó siết chặt con heo hồng trong lòng thiếp đi trong đêm dài.