Ngân Ngân hếch mặt nhìn nó, đôi mắt to tròn khẽ suy nghĩ. Nó móc móc ngón tay thách thức. Làm người lớn mà ăn thua đủ với con nít thì đúng là kì nhưng… nhỏ này chảnh, thuộc dạng ngoại lệ. Con nhóc nhíu mày, cái miệng nhăn ra để lộ 4 cái răng. Nó đoán, nhóc này khoảng 7 tuổi. Ừm, bé nhưng có võ thế nhỉ? Trong phút lơ là, con bé chạy lại cắn ngay vào cái tay nó. Nó hơi ngạc nhiên, nếu nó 2 năm về trước chắc sẽ đau đến chảy nước mắt… nhưng… nó chẳng có cảm giác gì hết, đột nhiên nó thấy buồn. Nó đưa tay đẩy con bé ra, có bé vẫn cắn cứng ngắc. Tụi nhỏ mở to mắt hô lên:
- Chảy máu rồi chị Chi ơi!- Nó nhìn xuống tay, quả thật ra máu. Răng con bé này là chuột à? Nó đẩy đầu con bé 1 cái thật mạnh làm con bé té xuống đất òa khóc. Nó khoanh tay khinh khỉnh:
- Đau hả?
Con nhóc ngước lên, nước mắt vẫn đầm đìa:
- Cô quá đáng! Tôi méc chú Út.
- Méc đi, tay ta chảy máu rồi nè! Nhưng ta không đau, thế nào, ngưỡng mộ không?- Tay kia nó phe phẩy ra vẻ ta đây.
- Thế cô chân sắt tay chì à? Học được thuật biến thân sao?-Con bé nín khóc ngước lên chui môi.
- E hèm, ta đã được rèn luyện từ bé nên chẳng đau, chẳng nóng gì cả. Muốn hơm? Ta chỉ cho hé hé.- Nó cười khoái chí, phải cho con bé này bài học thích đáng mới được.
- Uầy, không tin. Mặt cô chỉ có mà đi lừa tụi con nít này!- Tiểu Ngân liếc nhìn tụi bé Lan đang quay quanh nó.
Nó đảo mắt 1 chút, IQ của con bé này không đến nổi tệ. Thôi được rồi, dụ con nít là phải có kẹo và lời ngon ngọt. Với con nhóc này, phải chứng minh. Nó lấy cái quẹt gas trong túi quần ra quẹt ngay vào tay. Vết bỏng đỏ ửng lên, nó chẳng có cảm giác. Con bé mở to mắt nhìn vết bỏng càng ngày càng sưng đỏ trên tay nó. Nó cười đắc chí, con bé tin sái cổ cò rồi. Tụi con nít trong trại mồ côi thì hoan hô tán thưởng như xem 1 cảnh xiếc. Con bé hỏi nhỏ:
- Sao cô làm được hay vậy?
- Có muốn học không?- Nó nhướn mày.
- Muốn.- Con bé gật đầu, trên đời này, ai chẳng muốn mình không đau.
Nó xoa xoa cằm. Trước hết phải dạy nhỏ tiểu thư về cách xưng hô.
- Kêu ta bằng chị.- Vành môi nó cong lên.
Con bé khoanh tay, nhường bà cô này 1 chút cũng không sao, phải học cái bí quyết mình đồng da sắt này mới được.
- Chị.- Con bé nói, mặt cúi gầm.
Nó gật đầu hài lòng. Mà khoan, nếu chỉ có vậy thì sao dạy bảo con bé này được. Nó suy nghĩ trong đầu. Đột nhiên, giọng nói quen quen vang lên, 1 chất giọng lạnh tanh ngang phè.
- Kim Ngân, lại đây với chú.
Nó quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh. Là Đỗ Nhất Trung, bạn cùng bàn. Ngân Ngân chạy lại ôm chân hắn, con nhóc dự định sẽ méc vụ lúc nãy nhưng nó lại muốn… chân sắt tay chì cơ. Hắn đứng bên trong nghe nãy giờ, hắn đang cố nhịn cười. Bạn gái… cũ, con nít vậy cơ à? Coi như ông trời đang tạo cơ hội hắn tiếp cận nó. Nó nói:
- Trùng hợp vậy!
- Ừm, có lẽ không. Cô đang dạy… thuật biến thân cho Ngân Ngân?- Hắn cười nhẹ, cái cười đang nén trong bụng hắn muốn vỡ ra.
Nó vò tóc nhẹ, dụ con nít bị bắt quả tang nè. Nó mím môi cúi đầu không trả lời. Tụi nhóc thấy vậy thì nhao nhao:
- Chị Chi hay lắm ạ, chị có thể đốt cháy tay mà không đau!
Nó đang tận dụng lợi ích… của căn bệnh? Hắn cười nhàn nhạt:
- Vậy thì đến nhà dạy cho Ngân Ngân đi!
Ngân Ngân gật đầu tán thành. Nó vẫn đang mím môi mím lợi suy nghĩ.
- 1 tháng 10 triệu!
Đầu óc nó bắt đầu nhưn nhức. Nó mở to mắt nhìn hắn, kí ức lại quay về. Nó loáng thoáng nghe từ tiếng vọng xa xăm… Đóng giả bạn gái tôi, 1 tháng 10 triệu. Nó vịnh chắc đầu. Hắn tiến lên bên cạnh cầm chắc vai nó. Gần đây… nó thường đau đầu với mớ hỗn độn chẳng liên quan. Nó cố đứng vững, nỗi đau đã vơi, đầu nó xuất hiện 1 khoảng không, nó chẳng còn nhìn thấy gì trong đầu nữa. Nó lắc đầu từ chối câu hỏi đó. Hắn lấy trong túi ra 1 tờ giấy đưa cho nó. Nó mở mắt to, HỢP ĐỒNG… Nó đọc 1 mạch đến câu cuối: Tôi là Trương Yến Chi, tôi sẽ làm bạn gái giả của Đỗ Nhất Trung không thời hạn. Nó còn nhìn rõ… chữ kí của nó. Nó mở to mắt không tin. Nó đã kí sao? Nó bĩu môi:
- Anh lấy đâu ra cái hợp đồng giấy đã ngả màu này vậy?
- 1 năm trước.- Hắn nhẹ giọng.- Chữ ký thật đấy. Giờ không cần làm bạn gái, cứ đến chăm nom Ngân Ngân bảo bối là được.
- Không đấy!- Nó hất mặt.
- Tôi sẽ công khai ngay trước trường rằng cô bạn gái của tôi bằng bảng hợp đồng hợp pháp này. Nó hỉnh mũi, chẳng phải nó đang là bạn gái của Phong hay sao? Ngân Ngân giật giật tay nó:
- Cô phải dạy tôi bí quyết mình đồng da sắt!- Giọng điệu con bé có chút kênh kiệu.
Máu má mì trong lòng nó nổi lên, con bé này lại gọi nó bằng cô và hạnh họe nữa rồi. Nó gật đầu ngay:
- Tôi sẽ trông con nhóc phiền phức này, xé mau!- Nó nhíu mày.
- Hừm, fine, after you come and love me.- Hắn cười.
Cái gì mà tiếng em tiếng anh, tiếng Việt còn chưa rành nữa, thôi kệ đi. Nó loáng thoáng thấy hình ảnh gì đó trong đầu… bảng hợp đồng… hình như có thật. Mà tại sao… nó không còn đau đầu nữa! Phải chăng căn bệnh mất cảm giác lại chuyển biến mạnh.