Ngày mới bắt đầu bằng ánh nắng mặt trời chói chang xuyên qua tấm rèm cửa mỏng soi thẳng đến tôi đên yên giấc trên chiếc giường lớn. Nhíu mày mở mắt tỉnh dậy liền cảm nhận cơn đau đầu đột ngột kéo đến. Cố gắng ngồi dậy định rời khỏi giường liền bị mớ lộn xộn dưới đất làm giật mình. Quần áo, giày dép lộn xộn cả lên. Lại bàng hoàng hơn khi phát hiện trên mình không một mảnh vải.
Rồi từng mảnh kí ức tối qua tràn về như một thước phim quay chậm. Từng chút một trở nên thật rõ ràng. Tôi bầng thầng không thể tin điều kinh khủng đó. Tôi và Vương Nguyên đã…
Đúng rồi Vương Nguyên. Không thấy người đâu cả. Em ấy đi mất rồi. Trong đầu tôi lại hiện ra một câu nói mơ hồ không rõ ràng. Tôi nghe rằng em nói ‘Em yêu anh’. Yêu sao? Không phải là ‘Em thích anh’ như mọi lần nữa sao?
Vò rối mái tóc của mình, mọi chuyện xảy đến đột ngột quá. Tôi phải làm gì với em đây? Còn Tử Hiên của tôi nữa. Đau đầu quá!
Đúng lúc đó điện thoại tôi vang lên từng hồi kéo tôi ra khỏi suy nghĩ hổn độn. Tôi bắt máy mà không nhìn đến người gọi là ai.
“Tổng giám đốc, anh mau đến công ty đi. Có chuyện rồi.”
Không để tôi kịp hỏi rõ thế nào, anh trợ lý đã vội vàng tắt máy. Bận đến vậy sao? Công ty sắp phá sản rồi có gì để bận chứ? Chắc là người bên công ty Thiện Bảo đem đơn kiện đến nơi rồi. Nhưng mới có 2 ngày kia mà sao họ lại làm vậy chứ? Họ không cần tiền nữa à?
Sau hơn 20 phút tôi cũng có mặt ở công ty. Rủ bỏ những rắc rối riêng tư qua một bên, trước tiên phải giải quyết xong việc công đã. Vừa bước đến công ty đã bị sự náo nhiệt làm cho nhíu mày. Hình như toàn là nhân viên cũ đã xin nghĩ việc. Họ ở đây làm gì trong khi tiền cũng đã đưa rồi kia chứ?
“Giám đốc, anh đến rồi.”
Anh trợ lý vừa thấy tôi đã vội lôi kéo. Cuối cùng cả hai cũng thoát khỏi đám người mà chạy vào phòng làm việc.
“Không phải đã trả tiền cho họ rồi sao? Tại sao lại còn ở đây làm gì?”
“Anh thật sự chưa biết gì sao?”
Tôi lắc đầu ý nói không biết. Mà thật sự tôi không biết gì cả. Vừa đến công ty đã thấy hổn loạn như vậy rồi.
“Anh mau xem đi.”
Anh trợ lý đưa tôi điện thoại, giọng nói thập phần gấp gáp. Càng đọc tôi càng không thể tin vào mắt mình. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
‘Công ty Thiện Bảo bị kiện ra tòa vì ăn cắp bản quyền, vu khống chủ bản thiết kế.’
‘Cổ phiếu công ty Thiện Bảo tuột dốc không phanh.’
‘Công ty Thiện Bảo bị phát hiện cất giữ tiền trái phép.’
‘Công ty Thiện Bảo tuyên bố phá sản.’
‘Công ty KWANG chính thức được giải oan, bắt đầu hoạt động trở lại.’
Tôi đọc đến hoa mắt nhất thời không thể tiếp thu được lượng thông tin quá lớn.
“Chuyện…chuyện gì xảy ra thế này?”
“Tôi cũng không rõ. Sáng nay tôi dậy các mặt báo đã viết đầy ra.”
BẠN ĐANG ĐỌC
[Kaiyuan Shortfic] Cậu Ngốc
FanficLiệu sao bao nhiêu thương tổn, trái tim của em có còn vẹn nguyên như ban đầu?