Chương 26

1.3K 171 20
                                    

"Dù sao, y cũng là người duy nhất trên đời này thích hắn mà."

Kinh hồi (ngũ)

Rất nhanh đã biết đáp án.

Một bóng dáng màu đen từ trên trời giáng xuống, giống một tia chớp cắt xẹt qua nhân gian. Hắc chích mô gào rống với cái bóng kia, đột nhiên im bặt, bởi vì bóng đen đó trực tiếp áp thẳng xuống đỉnh đầu nó, ầm một tiếng, va chạm kia tựa như đất rung núi chuyển, tạo ra một cái hố thật lớn trên mặt đất, bụi bay tứ tung.

Sau một lúc lâu, bụi bặm dần dần tan đi, lộ ra một nam nhân áo đen đứng giữa hố.

Nam nhân trầm tĩnh quỳ đè trên lưng hắc chích mô, lông mi rũ xuống.

"Tiểu Ẩn thích ngươi, ta không giết ngươi," Phù Lam nói, "Bây giờ, giải mộng."

Không — Thích Ẩn yếu ớt nghĩ, hắn không thích yêu quái.

Lan Tiên Nhi sửng sốt một chút, nàng ngửa đầu nhìn về phía Thích Ẩn, "Ngươi vẫn còn thích ta sao?"

Thích Ẩn muốn phủ nhận, Vân Tri âm thầm nhéo hắn một cái, thấp giọng: "Sư đệ, mỹ nam kế."

"..." Thích Ẩn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, hắn mà cũng có ngày sử dụng mỹ nam kế.

Phù Lam cũng nhìn hắn, đôi mắt ấy lẳng lặng tựa như một chiếc gương cổ lặng lẽ. Không biết vì sao, Thích Ẩn không muốn nói dối trước mặt Phù Lam. Tên ngốc đó, bất luận hắn nói cái gì y cũng sẽ tin.

"Ta..." Thích Ẩn bò dậy, chần chừ mở miệng.

Vân Tri nhéo hắn thêm một cái, "Mỹ, nam, kế."

Nếu không nói như vậy, e rằng vẫn phải tiếp tục dây dưa với con yêu quái ôm mộng báo thù này mất, đến lúc đó lại quậy một trận ầm ĩ ngươi chết ta sống. Thích Ẩn nhụt chí định mở miệng, lời nói đến bên miệng rồi nhưng lại không thể thành câu. Tất cả mọi người chờ hắn trả lời, Thích Ẩn bỏ cuộc: "Thích."

Lan Tiên ngơ ngẩn nhìn hắn.

Thích Ẩn nói tiếp: "Nhưng không phải loại thích giữa nam nhân với nữ nhân!" Hắn do dự, "Lan Tiên cô nương, xin lỗi, ta không thể cưới yêu quái làm vợ, nhưng chúng ta có thể làm bằng hữu mà."

Vân Tri hận rèn sắt không thành thép, thở dài một tiếng.

Lan Tiên trầm mặc thật lâu, nàng ghé vào tai Thích Ẩn, nhẹ nhàng nói: "Vân Ẩn sư huynh, ngươi thật ngốc, lời nói dối cũng không biết nói."

Thích Ẩn ủ rũ cụp đuôi, vốn dĩ hắn không phải thế, nói dối ra vẻ dễ như trở bàn tay, lúc trước ở Diêu gia thường xuyên cụp mi ẩn nhẫn chịu đựng, ai cũng không biết hắn là một tiểu quỷ. Nhưng hôm nay không biết vì sao, tâm hắn loạn như ma, hôm nay không được, hắn không định nói dối trước mặt Phù Lam.

Lan Tiên tiếp tục nói: "Nhưng ngươi thật sự là người tốt, ngươi biết không, thứ ta dệt cho bọn họ đều là ác mộng, chỉ mình ngươi có mộng đẹp. Ta biết ngươi là người tốt, ta không muốn giết ngươi." Lan Tiên cười cười, đôi môi tái nhợt nhếch lên, Thích Ẩn cảm giác được một hương vị nhu hoà, "Ta không giết ngươi, Vân Ẩn sư huynh. Nhưng mệnh hai kẻ kia, ta đã định rồi!"

[Hoàn] GẢ MA - Dương TốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ