HAI MƯƠI CHÍN

2.3K 213 1
                                    

Cảm giác không nắm được mọi thứ trong tay làm Tiêu Chiến tức giận! Lúc trước hai người ở chung, tuy rằng không tránh khỏi ăn chút đau khổ, nhưng tóm lại còn ở trong dự đoán của y, thậm chí chính là có thể dự đoán phản ứng của Vương Nhất Bác. Nhưng gần đây… hắn càng lúc càng thoát khỏi dự đoán của y.

Người này… đến tột cùng là muốn thế nào? Nếu hắn muốn chọc y tâm trí không yên, như vậy thì hắn đã thực sự làm được rồi, chỉ là Tiêu Chiến y cũng không phải là một người dễ đối phó như vậy.

Tiêu Chiến tránh ra khỏi vòng tay ôm ấp của Vương Nhất Bác, "Xoát" một tiếng đứng thẳng lên, Vương Nhất Bác cũng không ngăn cản y, trước mắt Tiêu Chiến liền xuất hiện một mảnh đen kịt. Vương Nhất Bác bị chuyện thình lình như vậy dọa sợ, trực giác đưa tay ra ôm, lại nghe thấy hai đạo tiếng gió từ phía sau đến, hắn không chút nào lo lắng lấy một tay chặn được một mũi tên, ngay sau đó rút đoản đao chặn rơi mũi tên còn lại.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, hai tai ù ù, đợi đến khi có thể nhìn thấy thì đã phát hiện ra mình lại trở về trong vòng tay của Vương Nhất Bác, còn nghĩ là hắn động chân động tay làm gì. Vừa lúc y đang muốn phát tác sinh khí, Vương Nhất Bác lại kéo y vào rừng cây.

Tiêu Chiến vốn đã thông minh, ngay lập tức hiểu đã xảy ra chuyện. Người muốn ám sát Vương Nhất Bác rất nhiều, tuyệt đại bộ phận là người quen biết với hắn, chỉ là thân phận của sát thủ trước mặt vẫn chưa rõ, bởi vậy y cũng chỉ có thể tạm thời án binh bất động, xem diễn biến.

Tay trái Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến bảo hộ trong ngực, tay phải cầm đao chém rơi hai mũi tên, lập tức di chuyển vào giữa rừng cây. Trong lòng hắn thầm mắng hộ vệ bên ngoài bãi săn không biết đã đi nơi nào? Một bên đánh giá tình hình không có viện binh, nên làm thế nào để thoát ra khỏi khốn cảnh.

Sau khi tiến vào rừng cây, Vương Nhất Bác tìm một cây đại thụ để trốn, đem đao kẹp dưới cánh tay, ngón cái cùng ngón trỏ tay phải tạo thành hình tròn, để vào trong miệng thổi còi. Tuy làm như vậy có thể lộ ra vị trí của mình, nhưng khoái mã Thiên Lý của hắn từng nhiều lần cùng hắn vào sinh ra tử, rất có ích, huống hồ hiện tại hắn còn phải mang theo một người hoàn toàn không biết võ công là Tiêu Chiến, liền càng cần Thiên Lý.

Vào trong rừng thì đối phương không thể lấy tên để công kích nữa, vài đạo thân ảnh màu lục xen kẽ lần lượt thay đổi, làm cho người ta không rõ. Y phục màu giống như lá cây trong rừng, hiển nhiên là đã có chuẩn bị từ trước! Vương Nhất Bác không dám lơ là, toàn thân cảnh giác, vẻ mặt phấn chấn chuyên chú không thôi.

Một, hai, ba, bốn… bảy? Không! Tám! Vương Nhất Bác bình tĩnh đánh giá, đột nhiên mấy thân ảnh hiện ra, tạo thành hình chữ 'đinh' tiến đến chỗ hai người, người phía trước cầm đoản nhận, người bên trái cầm chấp xoa, người bên phải cầm trường câu dài ba thước, nháy mắt liền đánh đến trước mặt. Vương Nhất Bác thấy bọn chúng sử dụng binh khí đặc chế nên không dám sơ suất.

Sát thủ cầm chấp đoản lên trước một bước, Vương Nhất Bác thừa dịp ở trên cây cao mà chiếm ưu thế, bổ xuống một đao, cứng rắn đem đối phương bức lui, nhưng sát thủ hai bên trái phải lại tiến đến. Đao của Vương Nhất Bác vừa chuyển, kéo trường câu trong tay người bên trái đánh sang chấp xoa của người bên phải, lúc này mới có thể tránh né chiêu nguy hiểm vạn phần hướng đến lá gan của mình.

MỘT GIẤC MỘNG CŨ HOANG ĐƯỜNG [BJYX]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ